Bài viết của Hồng Hồng, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-01-2019] Mùa đông năm 2009, một trận bão tuyết rất lớn đã giáng xuống thành phố Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc. Lớp tuyết dày khiến đường xá không thể tiếp cận được và toàn bộ dịch vụ tàu hỏa cũng phải tạm dừng. Chồng tôi bị mắc kẹt trong thành phố một tuần, quần và giày của anh ấy đều ướt sũng. Mặc dù bạn đi cùng anh ấy đã mua giày cotton mới để thay, nhưng chồng tôi quyết định không mua vì tốn kém. Hai ngày sau, khi chân anh ấy bắt đầu bốc mùi khó ngửi, anh ấy trở lại tiệm đó để mua đôi giày mới. Tuy nhiên, giày cotton đã tăng giá gần gấp đôi, từ mười mấy tệ lên hai mươi tệ. Anh ấy càng không muốn mua, và chồng tôi đã mang giày ướt đó một tuần cho đến khi trở về nhà.

Không lâu sau, anh ấy bị tê bàn chân, và dần dần lan lên tới cẳng chân, càng ngày càng nghiêm trọng, đến mức anh ấy gần như không thể đi lại được. Vào những ngày xấu thì tình trạng tê liệt đó còn tệ đến mức anh ấy sẽ ngã lăn ra mỗi khi cố gắng bước đi. Thậm chí với một người già cả, người bước đi tập tễnh, chậm chạm, thì cũng có thể bước đi vững và nhanh hơn anh ấy. Anh ấy cả ngày mặt mày rầu rĩ.

Bệnh viện địa phương chẩn đoán chồng tôi bị tăng sản đốt sống cổ và thắt lưng. Mặc dù đã trải qua đợt điều trị kéo dài 10 ngày, song triệu chứng bệnh của anh ấy không có tiến triển gì. Sau đó, anh ấy tới một bệnh viện tại thành phố Trương Gia Khẩu để khám, ở đó họ chụp cả cộng hưởng từ MRI cho anh ấy. Bác sỹ đưa ra kết luận là một số đoạn đốt sống cổ của anh ấy bị tăng sản, phù và biến dị. Họ khuyên chồng tôi làm phẫu thuật để tránh sau này bị liệt. Nghe vậy chồng tôi rất sốc và hỏi rằng liệu chỉ điều trị thì có được hay không, vì anh ấy rất sợ làm phẫu thuật, bác sỹ trả lời: “Đây là cách duy nhất. Nếu phẫu thuật thành công thì anh sẽ lại sử dụng được đôi chân của mình. Bằng không, anh chắc chắn sẽ bị liệt.” Sau khi trở về nhà, chồng tôi tìm kiếm các phương thuốc dân gian. Mặc dù anh ấy đã thử rất nhiều thảo dược đắt tiền, vật lý trị liệu, điện trị liệu, và rất nhiều các phương pháp trị liệu thay thế khác, song bệnh tình của anh ấy lại ngày một nặng hơn.

Thấy tình trạng của chồng tôi ngày một xấu đi, em trai của chồng tôi liền vội vàng đưa anh ấy đến Bệnh viện 301 ở Bắc Kinh. Các chuyên gia y tế ở đó cũng nói rằng nếu không phẫu thuật, anh ấy có thể sẽ bị liệt suốt đời. Mặc dù họ muốn xếp lịch để làm phẫu thuật cho anh ấy sớm nhất có thể, song bệnh viện không thể tiếp nhận anh ấy khi họ không còn giường. Bệnh viện bảo chồng tôi về nhà trước đã, và họ sẽ liên hệ lại với anh ấy trong vòng một tuần khi họ có giường trống.

Hồi đó cả gia đình chúng tôi chỉ có một chiếc điện thoại di động, bình thường tôi hay mang nó bên mình. Vì lo bệnh viện gọi đến, nên tôi càng chú ý điện thoại và luôn mang theo nó. Nhưng thật trùng hợp, vào thứ Sáu hôm đó, tôi lại quên mang theo điện thoại khi đi làm. Về đến nhà, chồng tôi bảo: “Bệnh viện ở Bắc Kinh gọi điện bảo anh đến đó vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật. Họ tính phẫu thuật cho anh vào thứ Hai. Nhưng anh bảo với quản lý bệnh viện đó rằng chúng ta cần thêm thời gian để gom tiền phẫu thuật và sẽ liên lạc lại với họ khi có đủ tiền.” Thực tế là chồng tôi không muốn làm phẫu thuật nên đã bịa ra lý do đó để thoái thác.

Anh trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi biết chồng tôi đã tìm kiếm mọi phương pháp chữa trị mà vẫn vô ích, nên anh ấy đã khuyên chồng tôi: “Chỉ có Sư phụ của Đại Pháp mới có thể cứu em. Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp tu luyện Phật gia, đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ. Em nên thử luyện Pháp Luân Đại Pháp xem sao.” Mẹ tôi cũng khuyên chồng tôi: “Học Đại Pháp nhé! Cuốn sách Chuyển Pháp Luân này là thiên thư. Sư phụ đang ở đây cứu độ thế nhân, con nên nắm bắt cơ hội nghìn năm không gặp, vạn năm không gặp này.”

Tôi cũng khuyên chồng: “Bệnh viện lớn nhỏ anh đều đến cả rồi, phương thuốc cổ truyền cũng dùng cả rồi, thậm chí phẫu thuật cũng từ chối rồi. Anh hãy thử luyện Pháp Luân Đại Pháp đi! Anh thấy đấy, mẹ em đã hơn 70 tuổi rồi nhưng từ khi luyện công thì không hề bị bệnh tật gì. Anh trai em năm đó lưng đau, luyện khí công gì cũng không khỏi, vậy mà cuối cùng học luyện Pháp Luân Công thì mọi bệnh tật đều khỏi hết. Đến hôm nay vẫn rất khỏe.”

Kể từ khi Trung Cộng bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, gia đình tôi vẫn luôn cất kỹ một cuốn sách Chuyển Pháp Luân quý giá. Sau khi đồng ý, chồng tôi bắt đầu đọc cuốn sách đó, đọc được năm đến sáu bài giảng mỗi ngày. Sau nửa tháng đọc sách, hai chân của anh ấy bắt đầu toát mồ hôi. Một mùi như mùi bồ hóng toát ra từ các lỗ chân lông trên thân thể anh ấy, có thể là do anh ấy đã hút thuốc lá hơn 20 năm qua. Chúng tôi ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Ngay sau đó chồng tôi bảo tôi: “Anh muốn học luyện công.” Nghe vậy tôi rất cao hứng, tuy tôi không tu luyện, nhưng tôi đã từng học bốn bài công pháp đầu tiên từ mẹ tôi. Trong khi tôi đang thu xếp thời gian để dạy anh ấy thì can nhiễu tới. Chị họ của tôi đến chơi và bảo chúng tôi: “Chị biết một chuyên gia xoa bóp trị liệu, bình thường không dễ để ông ấy đồng ý động thủ chữa trị cho ai. Chị đã có thể thuyết phục ông ấy đồng ý chữa cho chồng em và thậm chí còn giới thiệu một số thực phẩm dinh dưỡng cho cậu ấy để giúp cậu ấy hồi phục sức khỏe.”

Hai chúng tôi đều kiên quyết từ chối lời đề nghị của chị, và bảo chị rằng chúng tôi đã quyết định học Pháp Luân Đại Pháp rồi. Ngay sau đó, mẹ chồng tôi và cô tôi cũng ghé qua, bảo chúng tôi về một loại rau, rất nhiều người ăn nó có hiệu quả, kêu chúng tôi thử xem sao, nhưng chúng tôi vẫn rất kiên định. Sư phụ yêu cầu các học viên phải bất nhị pháp môn, và chúng tôi đã lựa chọn Đại Pháp và chúng tôi quyết tâm làm theo quyết định của mình.

Tối hôm đó tôi bắt đầu dạy chồng các bài công pháp. Trong khi vừa mới luyện bộ công pháp thứ nhất, Sư phụ hô “Di lặc thân yêu,” (Pháp Luân Công) tôi liền nghe thấy một âm thanh chói vang lên. Tôi quay sang thì thấy chồng tôi ngã phịch ra đất, không thể đứng dậy. Chúng tôi òa khóc cảm thấy số mình thật là khổ. Một lát sau, chồng tôi bảo: “Mấy viên gạch mà chân anh giẫm lên vỡ rồi.” Tôi không tin nói: “Làm sao anh làm vỡ sàn nhà được? Có khi là sức nặng của chiếc tủ khiến nó bị nứt.”

Chồng tôi từ từ đứng dậy trong khi tôi đi kiểm tra sàn nhà. Anh ấy hào hứng nói: “Anh đứng được rồi này! Anh đứng được rồi này!” Chúng tôi lại òa khóc, nhưng lần này là khóc vì xúc động. Từ trong tâm chúng tôi cảm tạ Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho chồng tôi trước khi tiếp tục nỗ lực học luyện. Trong suốt quá trình đó, chồng tôi đã có thể học xong các động tác với chút ít khó khăn.

Trước khi tu luyện, ngực chồng tôi bị tê bì và cảm thấy lạnh khi chạm vào. Từ lúc luyện công thì ngực anh ấy ấm lên và khí lạnh bắt đầu toát ra từ chân của anh ấy. Bụng và chân của anh ấy cũng ấm dần lên, và cơ bản là anh ấy đã có thể đi lại.

Không lâu sau Tết Nguyên đán, chồng tôi nói anh ấy muốn học bộ công pháp số năm. Vì tôi không biết đả thủ ấn, nên tôi bảo anh ấy đến học mẹ tôi. Ngày hôm đó, em chồng đã đưa chồng tôi đến nhà mẹ tôi.

Tối hôm đó, chồng tôi mơ thấy Pháp thân của Sư phụ đến, Pháp thân mặc chiếc áo cà sa với tóc xoăn màu xanh lam, và Pháp thân xoay một Pháp Luân. Pháp thân lấy ra năm đến sáu chai những thứ đen đúa từ bụng của chồng tôi. Khi chồng tôi chạm vào những chiếc chai đó, cảm thấy chúng rất nóng và nặng trĩu. Sau đó, Pháp Luân dần dần biến thành nhỏ hơn, và Sư phụ đem Pháp Luân đó đưa vào bụng dưới của anh ấy. Chồng tôi tỉnh dậy, sửng sốt rờ xung quanh đểm tìm những chiếc chai đó nhưng không thấy gì cả. Cảnh tượng đó sống động và chân thực đến mức anh ấy liền đến chỗ mẹ tôi để tìm những chiếc chai đã biến mất đó. Mẹ tôi bảo anh: “Đó là Pháp thân của Sư phụ, Ngài đến để tịnh hóa thân thể cho con ở không gian khác! Con mới may mắn làm sao, thời kỳ mạt Pháp này mà đắc Pháp quả là không hề dễ dàng gì. Con nhất định phải trân quý cơ duyên này!”

Chồng tôi phấn khởi và nhanh chóng gọi điện bảo tôi: “Mọi điều Sư phụ giảng đều là thật. Em cũng nên bắt đầu chăm chỉ mà tu luyện đi! Anh đã nhìn thấy Sư phụ, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho anh, Sư phụ đúng thật là một Đại Phật của vũ trụ. Lúc này chúng ta có thể đắc Pháp, thì chúng ta phải trân quý nhé!”

Tận mắt chứng kiến sự hồi phục nhanh chóng của chồng, tôi cũng chân chính bước vào tu luyện Đại Pháp. Thực sự là thần kỳ khi chúng tôi có thể đắc Pháp trong thời kỳ cuộc bức hại đang vô cùng tàn khốc như vậy. Không ngôn từ nào có thể biểu đạt được hết lòng cảm kích của chúng con với Sư tôn! Chúng con nhất định sẽ tinh tấn thực tu để không cô phụ Sư tôn từ bi khổ độ. Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/21/377394.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/3/175097.html

Đăng ngày 16-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share