Bài viết của Vân Hải tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-05-2019] Tôi là một người thuần nông đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 21 năm. Người dân trong làng tôi gọi tôi là “Đại đệ tử Đại Pháp”. Họ kính trọng và ngưỡng mộ tôi vì khi tôi bị ốm đau trầm trọng và sắp chết, Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã cho tôi một cuộc đời mới. Mọi người xung quanh tôi đều đồng ý rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Đại Pháp đã chữa khỏi hoàn toàn bệnh của tôi

Đối với một người đàn ông, thời gian tốt nhất để phát triển sự nghiệp là ở độ tuổi 40. Nhưng vào độ tuổi đó, tôi phải nằm bẹp giường cả ngày vì đau ốm. Người đàn ông còn được xem là trụ cột cho gia đình. Cuộc sống của gia đình tôi vốn đã khó khăn, giờ sức khỏe tôi bị suy sụp, mọi người có thể hình dung ra tình trạng của gia đình tôi thế nào.

Mặc dù đau bệnh nặng những tôi không sợ chết và quyết định không đi khám bác sỹ. Anh trai tôi cầu khẩn: “Xin em hãy đi khám bác sỹ. Kể cả ông ấy có nói bệnh của em là vô phương cứu chữa, chúng ta sẽ chấp nhận và không tốn tiền chữa chạy nữa.”

Họ đã thuyết phục tôi đến bệnh viện. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh lao và bệnh tim, cả hai đều ở giai đoạn rất nghiêm trọng. Chúng tôi nghe nói rằng chính phủ đã hoàn tiền cho những ai đến trung tâm kiểm soát lao địa phương để điều trị, vì vậy tôi đã đến đó. Bác sỹ nói rằng tôi bị tổn thương phổi vĩnh viễn và không thể chữa được. Tôi mang về nhà một số loại thuốc theo đơn và chờ chết.

Lúc đó, tôi đi lại rất khó khăn, từ cổng vào cửa chính cũng phải dừng lại nghỉ vài lần, sau đó lại phải nằm nghỉ. Nhìn những các con đang tuổi thiếu niên, tôi thấy thật cay đắng. Người dân làng nói: “Ông ấy thế là xong rồi.”

Đúng lúc cuộc sống của tôi đang bên bờ vực của cái chết, tôi thấy một tia sáng. Đến năm 1998, Pháp Luân Đại Pháp đã truyền đến quê tôi. Em gái thứ ba của tôi là một trong những người bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Cô ấy nói với tôi: “Anh trai, anh đã rất yếu. Hãy đọc cuốn sách này, cuốn Chuyển Pháp Luân. Nó thực sự rất tốt.” Tôi nói: “Anh thậm chí không thể ngồi dậy. Làm sao anh có thể đọc sách chứ? Anh không thể.”

Cô ấy nói sẽ về nhà và lấy một băng ghi âm các bài giảng Đại Pháp cho tôi. Ngày hôm sau, cô ấy đưa cho tôi băng ghi âm. Tôi không thể ngồi dậy nên đành nằm nghe. Trong khi nghe bài giảng thứ nhất, tôi cảm thấy có gì như một bàn tay chui vào ngực và bóp nghẹt. Cảm giác này khiến tôi khó thở hơn, vì vậy tôi phải ngồi dậy. Lúc đó, em gái tôi đang giặt quần áo ngoài phòng.

Tôi nói với em gái: “Có gì đó không ổn. Anh thấy như có bàn tay đang túm lấy phổi của anh.”

“Đó là điều tốt, Sư phụ đang chăm sóc anh.” Cô ấy nói: “Môn tu luyện này có thể chữa khỏi bệnh, vì vậy tốt nhất là anh nên tiếp tục nghe các bài giảng.”

Càng nghe, tôi càng cảm thấy khá hơn. Khi nghe đến bài giảng thứ bảy, Sư phụ giảng về tác hại của việc hút thuốc và uống rượu, tôi cảm thấy như Ngài đang nói về tôi. Tôi từng có ba thói quen xấu: hút thuốc, uống rượu và đánh bạc, và tôi nổi tiếng đặc biệt trong làng vì những thói xấu đó. Bữa ăn nào không có rượu là tôi không sao cầm nổi bát cơm. Ngày nào tôi cũng phải uống một lít rượu.

Sau khi nghe hết chín bài giảng, tôi đã hiểu con người nên như thế nào: Mọi người ở đây để trở về nguồn cội, trở về bản nguyên sinh mệnh của họ, ở đâu cũng phải quan tâm đến người khác và hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Đó là người ở tầng cao nhất.

Đại Pháp đã quét sạch sương mờ trong tâm trí tôi để tôi thấy ánh sáng từ bóng tối cuộc đời. Tôi đã có hy vọng cho tương lai.

Tôi quyết định tu luyện Đại Pháp, và không nghi ngờ gì về quyết định đó. Tôi liền mua một cuốn sách Đại Pháp và bắt đầu học các bài công pháp. Nhà tôi đầy thuốc và ai đến cũng có thể thấy. Tuy nhiên, sau khi học Đại Pháp, tôi đã vứt bỏ một số loại thuốc, phần còn lại đem đi cho và bắt đầu chính thức tu luyện Đại Pháp.

Sau hơn 20 ngày, tôi không còn thấy khó thở khi đi bộ. Bệnh của tôi đã khỏi hoàn toàn sau hai tháng. Dân làng tôi thắc mắc làm thế nào mà căn bệnh nghiêm trọng như vậy có thể được chữa lành không cần thuốc.

Cố gắng trở thành một đệ tử chân tu

Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu học viên lấy Chân – Thiện – Nhẫn làm tiêu chuẩn chỉ đạo. Đó là môn tu luyện Phật gia, học viên phải thực sự nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình; như vậy mới có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh và khỏe mạnh. Nói cách khác, Sư phụ sẽ tịnh hóa thân thể học viên để loại bỏ bệnh tật.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã có nhãn quang tươi sáng và trở nên tích cực hơn. Tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi không đánh bạc nữa, lại cai được thuốc lá và rượu. Tôi nghe lời Sư phụ và ở đâu cũng cư xử tốt, phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp. Sau khi khỏe lại, tôi không chỉ làm việc ngoài đồng mà còn giúp vợ làm việc nhà.

Tu luyện chính là tín Sư, tín Pháp và đối xử như một học viên khi gặp khổ nạn. Một mùa xuân, sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, trong lúc đang cày ruộng để chuẩn bị gieo hạt, tôi vô tình cứa vào chân bằng cái cào.

Em trai tôi đã giúp tôi: “Chân của anh đang chảy máu ra cả giày rồi. Trên đồng đầy nước bẩn và phân bón. Đừng để vết thương bị nhiễm trùng. Tốt hơn là anh nên đừng làm việc nữa mà về nhà đi.”

Tôi nói: “Không sao đâu. Anh là người tu luyện Đại Pháp, sẽ không có điều gì xấu xảy ra đâu.”

Khi về nhà, cởi giày ra, tôi thấy tất của tôi sũng máu và dính vào chân tôi. Tôi không thể cởi tất ra cho đến khi em tôi giúp tôi ngâm chân. Tôi bị đau phổi, nhưng tôi không nghĩ mình bị bệnh. Tôi biết người tu luyện phải hoàn nghiệp.

Tối hôm sau, tôi có một giấc mơ. Sư phụ mặc áo bác sỹ trắng, đội mũ và đeo khẩu trang đến thăm tôi. Ngài đi vòng quanh giường tôi một lần, chỉ vào phổi tôi và nói: “Bộ phận này sẽ được chữa lành sau vài ngày nữa. Bàn chân của con sẽ đỡ vào ngày mai.” Sau đó, Ngài rời đi.

Hôm sau, bàn chân của tôi đã thực sự lành lại, mấy hôm sau thì phổi cũng không còn đau.

Một ngày nọ, tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi không thể nằm xuống vì khó thở. Hễ ngồi là tôi phải dựa vào đâu đó. Cứ nhắm mắt là tôi thấy như đang bất tỉnh. Tôi ngồi một ngày đêm và nhổ ra đầy đờm vàng. Một số dân làng nói: “Lần này ông ấy xong rồi. Ông ấy sẽ chết.“

Tôi tự nói với bản thân rằng tôi đến thế giới này để chứng thực Đại Pháp và thân thể của tôi là do Sư phụ quyết định. Trong khi đó, tôi xin Sư phụ giúp tôi vượt qua ma nạn này, cho tôi sức mạnh và loại bỏ những nhân tố xấu đang tấn công cơ thể tôi.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi hồi phục sức khỏe và lại quay lại làm đồng.

Dân làng thấy tôi và nói: “Ông đã khỏe lại rồi. Ông thật xuất sắc.” Thực ra, không phải ý họ là tôi giỏi, ý họ là Đại Pháp thật tốt.

Phản bức hại, kiên trì tu luyện

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã khiến tôi hồi sinh. Tôi trở nên nổi tiếng trong làng nhưng cũng là mục tiêu của cuộc bức hại. Cứ sắp đến sự kiện chính trị nào là cảnh sát địa phương lại đến “thăm” nhà để kiểm tra tôi.

Một lần, cảnh sát ở huyện đến nhà tôi quấy rối. Một cảnh sát nói rằng: “Nước ta đã cấm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên ông không được tiếp tục tu luyện.”

Tôi nói: “Đại Pháp dạy con người tu luyện tâm trí và trở thành người tốt phù hợp với Chân – Thiện – Nhẫn. Có gì sai trong việc này? Nó sai ở điểm nào? Tôi vẫn phải tu luyện ngay cả khi các anh cấm.”

Một cảnh sát nói họ không cho phép tôi tu luyện. Cảnh sát khác lại nói: “Nhưng, tôi chỉ đến đây để kiểm tra ông.”

Ngày hôm đó, nhiều dân làng khác đến vây quanh khi thấy cảnh sát đến. Họ muốn chứng minh với cảnh sát rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là đúng đắn.

Một người nói: “Trước đây, anh ấy nằm bẹp trên giường và không làm gì cả. Gia đình anh ấy không có tiền chữa bệnh cho anh ấy. Đáng lẽ anh ấy đã ra đi lâu rồi nếu không tu luyện Đại Pháp. Chính Đại Pháp đã cứu mạng anh ấy đấy.”

Một người khác nói: “Đúng vậy, Pháp Luân Đại Pháp đã cứu anh ấy.”

Các cảnh sát bỏ đi mà không biết đối đáp thế nào.

Truyền rộng vẻ đẹp của Đại Pháp đến làng

Vì Sư phụ đã cứu sống tôi nên tôi phải nói với dân làng về vẻ đẹp của Đại Pháp.

Một hôm, tôi nghe nói ông Châu bên làng Lão Sơn Đầu bị ốm nặng vì ung thư xương. Ông nằm trên giường chờ chết như tôi trước đây. Tôi thấy mình phải nhanh chóng nói với ông về Đại Pháp.

Khi đến nhà ông, tôi thấy con trai ông đang đứng bên giường. Ông Châu có một khối u lớn nhô ra từ đùi phải. Ông không thể đứng dậy. Ông đã yêu cầu con trai chuẩn bị cho tang lễ cho mình.

Con trai ông không tìm mua được quan tài, nên anh đành mua chiếc tủ lớn ở hàng xóm. Vì ông Châu cao và không vừa với chiếc tủ, con trai ông đã tháo một cạnh ra để kéo dài cái tủ.

Tôi biết đây là cơ hội để tôi nói với ông về Đại Pháp. Tôi nói: “Trước đây, tôi đã từng giống như ông. Tôi bị bệnh nặng đến mức không ngồi dậy nổi mà chỉ nằm bẹp trên giường. Sư phụ Lý đã cứu tôi khi tôi bắt đầu tu luyện. Sư phụ đến để cứu người; miễn là ông có niềm tin, Sư phụ sẽ chăm sóc ông.”

Vì ông ấy quan tâm, nên hôm sau, tôi mang cho ông một cuốn sách Đại Pháp và nói với ông nhiều hơn về việc tu luyện. Tôi cũng bảo ông thoái khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà ông đã tham gia.

Tôi cũng bảo ông ấy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Sau khi tôi rời đi, ông bắt đầu chân thành niệm câu đấy, và sau bốn, năm ngày niệm như thế, khối u bên cuối đùi phải của ông bị vỡ ra, máu mủ chảy ra cả nửa chậu rửa mặt. Khối u nhanh chóng biến mất.

Trước đó, ông còn không cởi được quần vì khối u quá lớn. Chưa đến mười ngày, ông đã đi lại được. Bệnh ung thư xương của ông đã được chữa lành mà không cần dùng thuốc hay phẫu thuật.

Hơn mười năm sau, ông Châu, từng bị gọi là “người chết”, vẫn đang làm việc trên đồng, hạnh phúc và khỏe mạnh. Đây là một phép lạ mà y học không thể giải thích.

Bất cứ nơi nào tôi đến, người dân làng cũng nói: “Đại đệ tử Đại Pháp kìa”. Ngay cả trưởng làng cũng nói như vậy khi ông thấy tôi. Ngay cả trong thời gian bức hại tồi tệ nhất, bất kể có quan chức nào quanh đó, dân làng cũng không ngại gọi tôi là “Đại đệ tử Đại Pháp”.

Dưới áp lực lớn của cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với các đệ tử Đại Pháp, bất kể nó sử dụng biện pháp tuyên truyền vu khống nào, những ý nghĩ đúng đắn của dân làng không thể lay chuyển vì họ thấy sức mạnh phi thường của Đại Pháp đã chữa lành cho tôi và cứu những người khác.

Vì tôi có được sức khỏe và trí huệ nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi không cần dùng thuốc. Sư phụ ban cho tôi sức khỏe, và tôi đã chứng thực sự tốt lành của Đại Pháp bằng thân thể khỏe mạnh của mình. Hàng xóm của tôi là nhân chứng của tôi.

Cuộc đời của tôi đã thay đổi nhờ có Sư phụ, và những trải nghiệm của cá nhân tôi là đủ để chứng minh cho sự vĩ đại của Sư phụ. Để tôn vinh ngày sinh nhật Sư phụ, đệ tử xin gửi lời chúc mừng cũng như cảm tạ đến Sư tôn vì lòng từ bi cứu độ của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/7/【庆祝513】乡亲们称呼我“大法大弟子”-385972.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/15/177633.html

Đăng ngày 18-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share