Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-2-2013] Tôi từng là một người không giỏi nói và là một sĩ quan quân đội trong hơn hai mươi năm. Tôi cũng là một bác sĩ quân y. Trong những năm ở trong quân đội, tôi đã kết bạn với nhiều người mà tôi coi như là anh chị em của mình. Kể từ ngày nghỉ hưu vào năm 2015, môi trường tu luyện của tôi đã thay đổi.

Tôi muốn chia sẻ môi trường tu luyện khác nhau ảnh hưởng đến việc tu luyện thế nào và nó phát sinh vấn đề ra sao?

Cuộc gặp gỡ tình cờ

Người đầu tiên mà tôi giới thiệu Đại Pháp là một người phụ nữ có tên Chu Xuân (bút danh), một đồng nghiệp cũ trong quân đội của tôi. Cô ấy và tôi từng làm việc trong cùng một bộ phận. Tháng 3 năm ngoái, cô ấy đã đến gặp bác sĩ tại một bệnh viện quân đội. Tôi tình cờ làm việc ở đó và đang gọi điện thoại. Một người bạn nói với tôi rằng cô ấy đã ở đó. Do đó, tôi đã nói chuyện với cô ấy trên điện thoại.

Cô ấy nói với tôi rằng mình bị ốm. Cô ấy đã uống thuốc điều trị huyết áp cao trong 17 năm qua. Cô ấy cũng bị thoái hóa đốt sống cổ, viêm khớp và gần đây cô được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường. Cô ấy đã rất lo lắng. Thấy vậy, tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp.

Vài ngày sau, tôi đến gặp cô ấy tại nhà của cô. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã tập Pháp Luân Đại Pháp và sau đó tôi giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi cũng kể cho cô ấy nghe Pháp Luân Đại Pháp đã cải thiện sức khỏe của tôi như thế nào. Cô ấy nói cô tin những gì tôi nói. Vì vậy, tôi đã đưa cho cô ấy một chiếc máy tính cầm tay nhỏ mà tôi mang theo và bảo cô ấy nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí – nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ hướng dẫn cô ấy tập các bài công pháp hai ngày sau đó.

Đây là cách cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đã một năm rưỡi nay, tất cả các loại bệnh tật của cô đã biến mất. Khi cô ấy kiểm tra sức khỏe tại nơi làm việc, mọi chỉ số đều bình thường. Cô ấy rất hạnh phúc. Cô ấy kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện kỳ diệu và những trải nghiệm tuyệt vời kể từ khi cô ấy bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Cô ấy vô cùng biết ơn Sư phụ!

Hội ngộ

Một đồng nghiệp cũ khác của tôi là một phụ nữ, người gốc thành phố Hợp Phì, tỉnh An Huy. Cô ấy làm việc trong quân đội cho đến khi nghỉ hưu. Chúng tôi đã không gặp nhau trong hơn hai mươi năm.

Năm ngoái, khi cô ấy trở về thăm quê nhà, tôi đã mời cô ấy cùng đi chơi. Trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, cô ấy nói với tôi rằng bốn mươi năm sống trong quân đội đã mang đến cho cô ấy rất nhiều bệnh tật, như bệnh dạ dày, viêm túi mật, thoái hóa đốt sống cổ, thoái hóa cột sống thắt lưng, đau đầu, v.v. Mỗi ngày, cô phải uống bảy hoặc tám loại thuốc khác nhau.

Nhân cơ hội đó, tôi giới thiệu Đại Pháp cho cô ấy. Tôi nói rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm nay và tôi không cần phải uống bất kỳ loại thuốc nào. Cô ấy nóng lòng muốn tập theo tôi. Tôi đã dạy cô ấy năm bài công pháp và đưa cho cô ấy một chiếc máy tính cầm tay nhỏ để cô ấy có thể nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi cũng khuyên cô ấy nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện- Nhẫn hảo”.

Ngay sau khi cô ấy bắt đầu tu luyện, cô ấy nói với tôi rằng cô đã ngừng uống thuốc. Cô ấy cho biết cô chỉ có thể nói “không thể tin được và kỳ diệu” để mô tả những trải nghiệm tu luyện của mình. Tôi động viên cô ấy tiếp tục vững bước trên con đường tu luyện và hãy trân trọng cơ hội này.

Cuộc sống và hy vọng trở lại

Đây là câu chuyện về một cặp vợ chồng có địa vị cao trong quân đội. Câu chuyện bắt đầu từ một giấc mơ của tôi vào tháng 6 năm 2018. Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Kim Ngọc Lâm là người bạn từ thửa thiếu thời. Chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian dài. Vì vậy, khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã vội vàng ôm chầm lấy tôi và nói: “Sao bạn trông trẻ thế vậy? Sao bạn có thể giữ được vóc dáng thế này?” Tôi đã nói với cô ấy rằng đó là do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy có vẻ bối rối. Tôi tiếp lời: “Bạn không tin mình à? Hãy đi hỏi vài đồng nghiệp ở bộ phận của mình”. Sau đó, tôi tình giấc.

Ngay khi tôi thức dậy, một người bạn từ Thượng Hải đã gọi cho tôi. Tôi cũng không gặp cô ấy trong nhiều năm. Cô ấy kể rằng cháu gái của mình bị trầm cảm. Vì phải uống quá nhiều thuốc trong nhiều năm mà cô bé không thể đi lại được. Thế nhưng hai tháng nữa, cháu sẽ kết hôn. Do đó, người bạn này đã rất lo lắng cho cháu mình.

Vì tôi từng là một bác sĩ y khoa, nên cô ấy hỏi tôi liệu có cách nào để chữa khỏi bệnh cho cô gái trẻ đó không? Tôi trả lời: “Đây không phải là bệnh, mà đúng hơn là có một thứ tư tưởng ngoại lai đang kiểm soát cơ thể cô bé”. Cô bạn của tôi nói rằng cô ấy cũng nghe nói đến điều này từ một người được gọi là chuyên gia ở Bắc Kinh, chính người này đã kê cho cô gái một đơn thuốc dân gian. Nhưng nó không có tác dụng gì. Có lẽ cái gọi là chuyên gia ấy chỉ là loại thầy bói hay thầy cúng đi trấn yểm tà ma mà thôi.

Cô gái này giờ đã 30 tuổi. Bởi vì sự thật là các bác sĩ đã tiêu tốn của cô ấy hàng chục ngàn đô la, mà không thể chữa lành. Cô gái vẫn không thể đi lại bình thường và chỉ vật vờ quanh quẩn.

Tôi nói rằng tôi sẽ đến thăm cô gái ấy và giới thiệu cho cô một môn tập hiệu quả hơn. Cuối tháng 6, tôi mang theo một chiếc máy tính cầm tay nhỏ và đã gặp vợ chồng bạn tôi cùng cô gái trẻ. Ngay khi tôi gặp họ, tôi nói rằng tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và muốn họ biết về việc môn tập này. Tôi cũng nói rằng tôi đã thực hiện chuyến đi đặc biệt này là vì cô gái này.

Đầu tiên, tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện có tác dụng kỳ diệu. Vậy mà, nó lại không tốn một xu. Mọi người có vẻ cảnh giác và có chút sợ hãi. Tôi nói tiếp: “Môn tập này không giống như những gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tuyên truyền và tôi không nói dối các bạn”.

Sau khi chúng tôi dùng bữa trưa, tôi bắt đầu mở các bài giảng Pháp của Sư phụ. Sau đó trong giờ nghỉ, tôi nói với cô gái rằng, “Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt. Nó cũng giúp người tập có được sức khỏe tốt. Cháu đã chi rất nhiều tiền để thăm khám các loại bác sĩ và thậm chí đã thử trị liệu sốc điện. Cháu đã rất sợ những kiểu điều trị này phải không? Nhưng Pháp Luân Đại Pháp sẽ không làm cháu mất bất kỳ khoản tiền nào và cháu cũng không phải chịu nỗi đau thể xác nào như thế”.

Cô gái trẻ không nhìn tôi. Trông mặt cô nhợt nhạt và thất thần. Cô ấy nói rằng cô luôn cảm thấy sợ hãi, vì luôn có một băng đảng đen theo sau mình. Cô thường có những suy nghĩ tồi tệ khiến cô cảm thấy bồn chồn. Đôi khi họ làm cho cô có ý nghĩ muốn chết và không tự chủ được bản thân. Cuộc trò chuyện của chúng tôi khiến tôi cảm nhận được rằng tâm hồn của cô gái rất trong trẻo và cô ấy không bị bệnh gì cả, ít nhất là đánh giá từ bề mặt như vậy.

Tôi đề nghị cô gái ngừng dùng thuốc vì cô ấy không bị bệnh. Dì và chú của cô gái trẻ đồng ý, nhưng mẹ cô ấy thì không. Mẹ cô khăng khăng rằng cô phải tiếp tục dùng thuốc vì thuốc rất đắt tiền. Hơn nữa, sắp tới có một cuộc hẹn với một người được gọi là chuyên gia.

Cả hai bên vẫn kiên trì với quan điểm của họ. Tôi nói: “Điều đó là hoàn toàn tùy thuộc vào cháu. Nếu cháu tập Pháp Luân Đại Pháp, cháu sẽ được chữa khỏi. Cháu hãy đưa ra lựa chọn của mình!” Đến tối, cuối cùng họ đã quyết định để cô gái tiếp tục tập luyện Pháp Luân Đại Pháp và ngừng uống thuốc. Đến đêm thứ ba, cô gái trẻ đi dạo cùng mẹ. Khi về đến nhà, người cô ướt đẫm mồ hôi vì chạy bộ. Tôi đã dạy họ các bài công pháp vào đêm thứ tư. Đến tối, cô gái trẻ lại ra ngoài chạy bộ. Cô chạy bộ cả tiếng đồng hồ! Sự thay đổi trong cô khiến mọi người vô cùng sửng sốt!

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói với cô gái trẻ hãy tiếp tục cố gắng tu luyện vì mọi thứ sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt nhất. Đám cưới của cô đã diễn ra vào ngày 17 tháng 8. Đó thực sự là một kết thúc có hậu.

Bây giờ tôi muốn chia sẻ về tình huống của cha mẹ cô gái, những người đồng nghiệp của tôi trong quân đội. Họ đã làm tất cả những gì có thể cho đứa con của mình, điều đó thực sự khiến tôi cảm động. Bây giờ, vì đứa con của mình, họ cũng đã đắc Pháp. Trên thực tế, họ đã tu luyện rất nghiêm túc. Họ giữ những chức vụ quan trọng trong quân đội và có nhiều bạn bè. Tôi cảm thấy vui mừng vì họ đã đắc Pháp bởi vì, sau đó, họ sẽ giúp thức tỉnh nhiều người hơn nữa.

Tôi vẫn còn nhớ ngày thứ hai khi chúng tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, khi chị bạn tôi phát hiện ra rằng chị ấy không còn bị sưng ở cổ nữa. Đến ngày thứ ba, chứng giãn tĩnh mạch nghiêm trọng ở chân cô ấy cũng biến mất. Đến ngày thứ tư, cô ấy cảm thấy có gì đó ở đốt sống cổ lăn qua lăn lại khi cô đang tập bài công pháp thứ hai. Tôi nói với cô ấy rằng đó là Sư phụ đang điều chỉnh cơ thể cho cô!

Sau đó tôi về nhà. Đến ngày thứ bảy, cô ấy gọi cho tôi và vui vẻ nói rằng các hạch bạch huyết lớn ở hai bên nách của cô ấy đã biến mất! Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Thật sự, quá nhanh! Cô ấy hối tiếc vì đã không học Pháp Luân Đại Pháp sớm hơn.

Chỉ trong vài ngày, toàn bộ gia đình của cô gái trẻ đã biết về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất mừng cho họ. Bây giờ thì tôi đã hiểu được ý nghĩa của giấc mơ mà tôi có trước đây. Chỉ trong vòng 70 ngày, tôi đã mua năm chiếc máy tính cầm tay nhỏ và ba máy phát video cho họ. Khoảng mười người trong gia đình họ đã bước vào tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã chia sẻ với họ lời giảng Pháp sau của Sư phụ:

“Chư vị chỉ cần tu, cái gì chư vị cũng có thể đắc được” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sĩ [1998])


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/23/383102.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/8/176076.html

Đăng ngày 15-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share