Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 04-03-2019] Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi rất xem trọng tiền bạc. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã hiểu đạo lý “bất thất, bất đắc” mà Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập pháp môn) giảng và bắt đầu loại bỏ đi nhiều chấp trước, đặc biệt là tâm xem trọng tiền bạc.

Vài năm trước, tôi cho một người phụ nữ trẻ thuê phòng. Khi tôi nhận thấy mình quên trả lại 50 tệ tiền đặt cọc cho cô ấy, tôi đã trừ nó vào phí dịch vụ của cô ấy.

Có lần, tôi đến thu tiền nhà, cô ấy khất cho cô ấy thư thư vài ngày vì cô làm mất thẻ lương. Vài ngày sau tôi đến, cô ấy bảo tôi đi đến cây ATM cùng với cô. Tuy nhiên, cây ATM bị hư. Cô ấy bảo: “Không phải là tôi không muốn trả chị tiền, nhưng tôi vẫn còn việc khác phải làm.” Rồi cô lên xe đạp và rời đi.

Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi nhất định sẽ nổi xung lên và cãi nhau với cô ấy. Nhưng là một người tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng không có gì là ngẫu nhiên. Đây là cơ hội để tôi loại bỏ tâm lợi ích. Tôi cũng hiểu thêm rằng nhiều người phải rất chật vật mới có thể kiếm đủ tiền để sống.

Người phụ nữ trẻ đó cuối cùng cũng trả tôi tiền thuê phòng. Tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy, và khuyên cô ấy thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức Đoàn, Đội của nó. Cô ấy không nói gì, nhưng tôi cảm thấy cô vẫn còn chưa lý giải thấu đáo Đại Pháp.

Một lần khác, cô ấy bảo rằng mình không có đủ tiền thuê phòng, và cô ấy muốn trả tiền phòng cho tôi sáu tháng một lần. Tôi hiểu cô ấy có cuộc sống khó khăn nên đã đồng ý. Tuy nhiên, sau nửa năm, tôi lại vẫn gặp vấn đề khi thu tiền phòng của cô ấy. Cô than trách rằng tôi đã tính tiền thuê của cô quá nhiều mặc cho tôi đã giải thích cách tính toán cho cô. Cuối cùng tôi hỏi: “Vậy theo cách tính của cô thì cô sẽ trả cho tôi bao nhiêu tiền?” Cô ta không còn cớ gì để nói nữa và giận dữ lấy tiền trả tôi.

Năm ngoái người phụ nữ trẻ dọn đi chỗ khác. Khi tôi đang dọn dẹp căn phòng, tôi tìm thấy một chiếc vòng tay bằng vàng. Tôi điện cho cô hỏi xem cô có quên đồ gì không. Cô bảo cô làm mất cái vòng vàng. Tôi bảo: “Tôi tìm thấy nó khi đang dọn dẹp căn hộ. Cô đến xem nó có phải của cô không.”

Cô rất phấn khởi và an tâm khi thấy chiếc vòng và không ngừng cảm ơn tôi. “Thời nay thật hiếm có người tốt như chị! Tôi đã rất lo lắng và nghĩ mình sẽ không bao giờ tìm lại được nó.”

Tôi bảo cô ấy rằng đó là vì Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, không tham lam không chiếm đoạt của người khác. Tôi giải thích rằng công pháp này không phải như những gì mà ĐCSTQ tuyên truyền. Cô ấy lắng nghe chăm chú và gật đầu tỏ ý đã hiểu sự thật. Tôi có thể nói rằng cô ấy không còn bất cứ hiểu lầm gì về Đại Pháp nữa. Sau đó mỗi khi gặp lại nhau, từ xa cô ấy đã lên tiếng hỏi thăm tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/4/383454.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/21/176225.html

Đăng ngày 29-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share