Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-1-2019] Tôi là một phụ nữ 70 tuổi khoẻ mạnh. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 2001, tôi đã mắc bệnh tim và bệnh tình không hề tiến triển cho dù tôi đến bất cứ đâu để điều trị. Một người bạn thân đã nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể cải biến sức khỏe cho mọi người, và cô ấy đề nghị tôi tập luyện nó. Tuy nhiên, tôi đã lo sợ về việc tu luyện bởi chính quyền đang bức hại môn tu luyện này.
Sau đó, một học viên mời tôi đến nhà anh ấy để xem các băng hình giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Tôi đã đến nhà anh ấy và xem các đoạn băng, nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy rất buồn ngủ. Tôi thậm chí đã cắn vào ngón tay mình để giữ bản thân tỉnh táo nhưng tôi vẫn chìm vào giấc ngủ. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Đây thực sự là một vị Phật vĩ đại đến để cứu con người”. Đêm đó tôi đã ngủ rất ngon.
Sau khi tu luyện một thời gian ngắn, bệnh tim của tôi đã biến mất. Tôi cũng không cần dùng đến kính để đọc sách. Kể từ đó, tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tin rằng Đại Pháp chính là Phật Pháp
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi tham gia cùng các học viên lớn tuổi khác với nỗ lực nâng cao nhận thức của người dân về Đại Pháp và cuộc bức hại. Sau đó tôi chịu trách nhiệm phân phát các tài liệu Đại Pháp cho những học viên khác.
Một ngày nọ, tôi đã có trải nghiệm thần kỳ khi đang trên đường phân phát tài liệu. Lúc đó trời vừa mới mưa. Tôi vô tình bước vào vũng nước sâu hơn một bước chân. Nước bắn cao tung toé. Tôi chắc chắn rằng giày và quần của mình đều bị ướt, nhưng sau đó tôi thấy một đồng tu đi tới chào tôi và nhận lấy tài liệu. Vì thế, tôi đã không có cơ hội nhìn lại quần và giày của mình. Tôi nhanh chóng đưa tài liệu cho người học viên kia.
Cuối cùng khi tôi nhìn xuống, thật ngạc nhiên, chúng hoàn toàn khô ráo và sạch sẽ, không hề lấm bẩn. Đôi giày da của tôi thậm chí còn rất sáng cứ như vừa được đánh bóng xong. Quả là thần kỳ!
Tín tâm tu luyện Đại Pháp của tôi càng trở nên kiên định sau sự việc đó, và tôi thực sự tin rằng Đại Pháp chính là Phật Pháp.
Sư phụ khích lệ tôi phân phát Cửu Bình
Sau khi cửu bình được xuất bản, tôi bắt đầu phân phát những cuốn sách này sau khi các đồng tu khác in chúng ra. Vào một ngày, tôi đi qua đồn công an và đã đi thẳng vào đó. Không có ai ở bàn lễ tân, vì vậy tôi đã để một cuốn sách trên bàn. Khi tôi quay người lại và bắt đầu đi ra ngoài, một nhóm công an đã đến. Tôi không hề cảm thấy sợ hãi và tự tin bước ra ngoài.
Một lần khác, tôi đi phân phát cửu bình ở một toà nhà văn phòng. An ninh được thắt chặt và thật khó để vào trong khi không có thẻ hoặc giấy phép làm việc. Tôi đã nảy ra ý tưởng đi theo người khác. Có một người đàn ông đi vào trong toà nhà và mang theo một chiếc cặp lớn. Tôi đi theo anh ta vào trong, và không ai ngăn cản tôi hoặc hỏi tôi bất cứ điều gì. Tôi đi theo người này tới phòng thư tín. Anh ta nói với người bảo vệ rằng anh ta muốn gặp ai đó. Sau đó, người bảo vệ dẫn anh ta lên lầu. Tôi đặt một cuốn cửu bình lên bàn và rời đi.
Một ngày, tôi đến toà nhà chính phủ để phân phát. Lúc đó là sáng sớm trước khi giờ làm việc bắt đầu. Tôi mặc một chiếc váy đẹp và tự tin bước vào trong toà nhà. Không ai hỏi tôi câu nào, và nhân viên an ninh còn gật đầu lịch sự chào tôi. Tôi đi qua từng phòng và để lại một cuốn sách ở đó.
Sư phụ giúp tôi phân phát các tấm áp phích giải cứu
Để giúp giải cứu một đồng tu địa phương bị chính quyền bắt giữ bất hợp pháp, chúng tôi đã in rất nhiều áp phích có thông tin về vụ bắt giữ và cuộc bức hại. Tôi lên kế hoạch đi ra ngoài với một đồng tu khác để treo các tấm áp phích. Tuy nhiên, ngày hôm đó cháu gái của đồng tu đã bị sốt, và cô ấy không thể đi cùng tôi. Cô ấy nói rằng cô sẽ phát chính niệm cho tôi ở nhà và nấu bữa tối cho tôi.
Tôi không nghĩ ngợi gì về điều đó và đi ra ngoài. Khi tôi đang treo những tấm áp phích ở một khu dân cư, thì một nhóm thanh niên đi xuống cầu thang. Tôi không hề lo lắng và tiếp tục treo tấm áp phích. Những thanh niên đó đi đến để xem tôi đang treo cái gì. Một trong số họ nói: “À, Pháp Luân Công!”. Sau đó họ rời đi nhanh chóng. Tôi đã không cảm thấy sợ hãi.
Khi tôi chuẩn bị treo xong, tôi nhận ra rằng tôi đang cách căn hộ của đồng tu rất xa và tôi không biết mình đang ở đâu. Cô ấy đang đợi tôi trở về dùng bữa tối với cô ấy. Sau đó, tôi mua một ít rau và hỏi người bán hàng đây là chỗ nào. Trong khi đang suy nghĩ xem mình sẽ trở về bằng cách nào, tôi chợt nhìn thấy cánh cửa căn hộ của đồng tu ở ngay trước mặt tôi.
Tôi không thể lý giải được điều này. Tôi không chắc điều gì đã xảy ra với mình! Tôi đã kể với một vài học viên về chuyện này. Một vài người nói rằng Sư phụ đã dẫn tôi qua một không gian khác, một số khác lại nói rằng Sư phụ đã đưa tôi trở về. Tôi tin rằng từ khi tôi làm những việc ngay chính, Sư phụ đã chăm sóc và bảo hộ cho tôi.
Một ngày, một học viên đã đưa tôi rất nhiều tấm áp phích để treo. Khi tôi đang sắp xếp chúng ở nhà, chồng tôi đã nhìn thấy và nói một cách gay gắt: “Làm nhanh lên và tống chúng đi!” Tôi nghĩ đây là một điểm hoá cho mình phải phân phát chúng ngay lập tức, vì thế tôi đã đi ra ngoài và treo tất cả chúng lên. Mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Trong thời gian đó, những học viên khác đã nói với tôi: “Chị đã đến spa à? Làm thế nào mà trông chị đẹp đến vậy?” Tôi nhìn lại bản thân mình qua gương và nhận ra khuôn mặt mình quả thực khác biệt. Làn da tôi trắng hồng, đôi môi tôi đỏ cứ như là đánh son, và tôi gần như không có nếp nhăn nào.
Những ngày ở Thượng Hải
Tôi đến Thượng Hải vào năm 2012 để thăm cháu trai. Tôi đã cầu xin Sư phụ trước chuyến đi để giúp tôi gặp được các học viên khác ở Thượng Hải. Rất nhanh sau khi tôi đến thành phố, tôi đã gặp các học viên và chúng tôi đã làm ba việc mà chúng tôi được yêu cầu làm cùng nhau.
Một lần tôi đến quận Dương Phổ để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Tôi không có giấy để viết ra tên của những người muốn thoái Đảng. Đó là một ngày đầy nắng và không có gió. Khi tôi đang tự hỏi xem mình có thể lấy giấy ở đâu, thì một cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Các tờ giấy rơi xuống theo cơn gió từng tờ từng tờ một, và đáp ngay xuống dưới chân tôi. Chúng đều là những tờ giấy A4 có dòng kẻ. Thật thần kỳ!
Một ngày khác, tôi đưa cháu trai đến công viên để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Đột nhiên, dạ dày của tôi cảm thấy khó chịu và tôi cần sử dụng nhà vệ sinh. Tôi nhìn lên và thấy một nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa. Tôi đặt cháu trai ngồi trên ghế bên cạnh nhà vệ sinh và đi vào bên trong. Cảnh tượng trong đó thật là đẹp và không khí trong lành. Có một dòng nước trong vắt chảy bên trong. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một nhà vệ sinh nào tuyệt đến vậy.
Công viên được thiết kế hình tròn và có một con đường vòng quanh nó. Tôi đi xung quanh cùng cháu trai của mình, và khi tôi quay trở lại nhà vệ sinh, tôi muốn đưa cháu vào trong để ngắm nó lần nữa. Tuy nhiên, nhà vệ sinh đã biến mất, và chỉ còn duy nhất một tảng đá lớn ở đó!
Các học viên khác tin rằng Sư phụ đã tạo ra nhà vệ sinh đó cho tôi bởi vì tôi đang làm những việc ngay chính để cứu chúng sinh. Sư phụ đã giúp tôi lần nữa. Con xin tạ ơn Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/14/379588.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/19/176200.html
Đăng ngày 11-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.