Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-2-2019] Bà Hà Kỳ Quỳnh đã tu luyện Pháp Luân Công được gần 21 năm. Bà bị giam giữ hai lần trong bảy năm vì từ chối từ bỏ đức tin của mình. Pháp Luân Công là một môn tu luyện hiện đang bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp từ năm 1999.
Bà Hà, 64 tuổi, là công nhân đã nghỉ hưu của Công ty gang thép Côn Minh, có trụ sở tại huyện An Ninh, thành phố Côn Minh (thủ phủ của tỉnh Vân Nam). Sau khi bà bị kết án bốn năm tù vào tháng 6 năm 2005, công ty đã không trả lương hưu cho bà từ tháng 7 năm 2005 đến tháng 4 năm 2008.
Sau thời gian trên, bà được nhận lương hưu, nhưng công ty cũ từ chối không chi trả tiền lương hưu đã cắt của bà trong bốn năm. Tháng 9 năm 2017, chủ doanh nghiệp lại tiếp tục cắt tiền lương hưu khi bà đã thi hành xong án tù thứ hai vì từ chối từ bỏ đức tin của mình.
Dưới đây là lời kể của bà Hà về những khổ nạn mà bà phải chịu đựng khi bị bức hại.
Cảnh sát lục soát nhà cửa và quấy rối gia đình
Ngay sau khi cuộc đàn áp diễn ra vào tháng 7 năm 1999, các nhân viên của Phòng Cảnh sát La Bạch thường xuyên đến quấy rối và đe dọa tôi. Họ đe dọa và ép tôi từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công. Gia đình tôi luôn bị theo dõi khi ở nhà cũng như khi đi ra ngoài. Điện thoại của chúng tôi bị nghe lén. Chồng và con gái tôi như bị khủng bố tinh thần.
Lần đầu tiên bị bắt giữ và kết án
Tám nhân viên của Phòng Cảnh sát La Bạch đột nhập vào nhà tôi vào ngày 23 tháng 10 năm 2004, sau khi một đồng nghiệp tố cáo tôi tu luyện Pháp Luân Công. Họ tịch thu sách Pháp Luân Công, đưa vợ chồng tôi đến đồn cảnh sát. Tôi từ chối lấy dấu vân tay hay chụp ảnh vì tu luyện Pháp Luân Công là quyền được Hiến pháp công nhận. Sau đó, tôi bị đưa đến Trại tạm giam thành phố Côn Minh. Tại đây, họ đã thẩm vấn tôi 20 lần. Tôi bị Tòa án nhân dân cấp tỉnh Quần Minh xét xử vào tháng 4 năm 2005 và bị kết án bốn năm tù. Đơn kháng cáo của tôi không được tiếp nhận.
Bị tra tấn trong tù
Sau khi đơn kháng cáo bị từ chối, tôi bị đưa đến Nhà tù nữ số 2 của Vân Nam tháng 6 năm 2005. Khi vừa bị đưa đến đó, họ đã bắt tôi phải cởi quần áo để khám xét. Vì không chịu từ bỏ đức tin, tôi buộc phải ngồi yên trên một chiếc ghế nhỏ từ 6 giờ sáng đến 11 giờ đêm mỗi ngày. Tôi được phát một chai nước nhỏ và chỉ được phép đi vệ sinh ba lần một ngày. Nơi đó đầy muỗi và tôi không được nhận bất kỳ một sự bảo hộ nào.
Một tuần sau, tôi bị biệt giam vì từ chối viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi phải ngồi yên trên giường gỗ cả ngày. Nếu tôi di chuyển, lính canh sẽ đánh tôi bằng dùi cui điện. Tôi chỉ được nhận chút thức ăn mỗi bữa và nước lạnh để rửa mặt. Tôi không được phép tắm, thay quần áo hay sử dụng nước nóng, thậm chí cả trong mùa đông. Tôi bị buộc phải thay quần áo của mình bằng những bộ quần áo rộng thùng thình, dơ bẩn được phát.
Lính canh bắt tôi phải cầm một bộ loa được bật với âm lượng to nhất phát ra những lời bôi nhọ Pháp Luân Công từ 6 giờ 30 phút sáng đến 11 giờ tối.
Sau 48 ngày bị biệt giam, tôi được đưa trở lại buồng giam và mỗi ngày đều phải lao động nặng nhọc từ sáng đến tận nửa đêm. Nếu chúng tôi không hoàn thành chỉ tiêu kế hoạch sản xuất hàng tháng, chúng tôi sẽ không được phép rời khỏi buồng giam.
Tháng 4 năm 2008, tôi được thả ra sau ba năm rưỡi bị giam giữ. Sau khi trở về nhà, mỗi ngày đều có nhân viên của Phòng 610 gọi điện đến đe dọa và quấy rối tôi.
Bị bắt giữ, ngược đãi và bị kết án tù lần hai
Tháng 9 năm 2014, khi tôi đang nói chuyện với một phụ nữ lớn tuổi gặp ở chợ về những lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Công, thì một sĩ quan cảnh sát tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện và gọi thêm cảnh sát đến bắt tôi.
Họ đưa tôi đến Đồn cảnh sát Lang Gia Trang để khám xét. Sau đó, một cảnh sát đã bỏ hai đĩa CD vào đống đồ đổ ra từ túi của tôi nhằm ngụy tạo bằng chứng giả.
Có đến mười cảnh sát thẩm vấn tôi trong khi số khác thì đánh và lột đồ. Tiếp theo, họ đưa tôi vào trại tạm giam Côn Minh, mặc cho tôi đang bị chứng tăng huyết áp. Tôi tiếp tục bị cưỡng bức phải lao động khổ sai làm đèn trang trí.
Tôi phải làm việc nhiều giờ mỗi ngày, đến nỗi các ngón tay của tôi phồng rộp lên. Tôi không được trả lương hay được nhận được bất kỳ bảo hộ lao động cần thiết nào. Tôi chỉ được nhận một ít thức ăn, chủ yếu là bắp cải luộc và khoai tây. Lính canh lấy 700 Nhân dân tệ tiền mặt của tôi và không cho phép gia đình tôi đến thăm hay chuyển tiền cho tôi. Tôi không thể mua được nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày trong suốt ba tháng.
Sau đó, tôi bị kết án ba năm tù. Người chủ cũ đã cắt lương hưu của tôi sau khi tôi được trả tự do vào tháng 9 năm 2017. Cho đến nay, tôi vẫn chưa được lĩnh lương hưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/21/383036.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/5/176044.html
Đăng ngày 15-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.