Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-01-2019] Tôi đã được thọ ích rất lớn từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua tu luyện, tôi đã thay đổi từ một thanh niên hẹp hòi và ốm yếu thành một người khỏe mạnh cả tâm lẫn thân. Trước đây, tôi bị đau nửa đầu, và phải bỏ học. Hơn nữa, tôi thường bị buồn nôn và nôn mửa do vấn đề dạ dày, đau do viêm khớp và các vấn đề sức khỏe khác.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc đời tôi đã trở nên tốt đẹp hơn. Tôi học được cách để bớt ích kỷ, và các bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi từ chỗ có cái nhìn đen tối về cuộc sống trở nên ngay chính, tích cực và hoàn toàn lạc quan. Tôi rất biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí vì đã giúp tôi tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi cảm thấy mình đã có được lại hy vọng.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về một khổ nạn đã xảy đến với tôi vài năm trước.
Tôi đang làm ca đêm tại sở làm. Vào sáng sớm, phía lưng phải của tôi đột nhiên bắt đầu đau. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ về nhà để luyện công. Mình sẽ ổn thôi.” Nhưng cơn đau xuất hiện từng đợt, và nó ngày càng đau hơn. Sau khi kết thúc ca làm, tôi về nhà để luyện công, nhưng tôi không thể tiếp tục sau khi kết thúc bài công pháp số 2.
Cơn đau dữ dội đến mức tất cả các cơ trong cơ thể tôi đều căng cứng. Tôi không thể ngồi, đứng hay nằm xuống; tôi lăn trên giường, rên rỉ trong đau đớn, và cơ thể tôi đẫm mồ hôi lạnh. Vợ tôi, ngồi khóc bên cạnh, không biết làm thế nào để giúp tôi. Tôi gần như không thể nói chuyện với cô ấy bởi vì tôi quá đau đớn. “Sư phụ cứu con, Sư phụ cứu con!” Tôi chỉ có một niệm trong đầu: dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ theo an bài của Sư phụ.
Đó là cuối tuần. Ngoài cửa sổ, tôi có thể nghe thấy những sinh hoạt của mọi người. Mọi thứ cảm giác rất thực và rất gần gũi, nhưng cũng rất xa xôi. Đối diện với sự đau đớn quằn quại, truy cầu về danh ở thế gian, của cải, hạnh phúc và nỗi buồn dường như quá nhỏ bé! Tôi nghĩ, có một cơ thể khỏe mạnh thật quý giá biết nhường nào, và thật may mắn khi một người tu luyện có thể vượt ra khỏi luân hồi và đạt viên mãn.
Khi cơ thể tôi đã tới mức giới hạn, Sư phụ đã làm thuyên giảm cơn đau cho tôi. Vào buổi chiều đó, tôi đã kiệt sức và ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy vào khoảng bữa tối, cơn đau đã biến mất.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, cơn đau lại bùng phát. Tôi đi mua những đồ dùng cho điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp, và đi giao các tài liệu giảng chân tướng đã được hoàn thành cho các đồng tu. Sau khi trở về nhà vào buổi trưa, tôi nằm dài trên giường; cơn đau quá dữ dội, nó gần như khiến tôi ngừng thở!
Buổi tối hôm dó, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi nghĩ: “Có lẽ ngày mai mình cần tới bênh viện.” Tôi biết rằng suy nghĩ này không chính, do dó tôi đã dừng ngay lập tức. Qùy trên giường, tôi bắt đầu lắng nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, cố gắng hết sức tập trung. Cuối cùng, cơn đau cũng giảm vào khoảng lúc 4 giờ sáng, và tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cơn đau tồi tệ nhất đã qua, nhưng tôi không thể tự mình đứng thẳng dậy. Dường như lưng tôi bị gãy đôi, và tôi đã rất khó để đỡ được trọng lượng cơ thể của mình. Khi vợ tôi đi làm, tôi nghĩ: “Mình nên làm gì bây giờ?”
Tôi không thể đi làm, cũng không thể làm việc nhà. Phần lớn họ hàng tôi, bạn bè và đồng nghiệp biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi thường nói với họ về những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Làm sao mà cuối cùng tôi lại thành ra thế này? Tôi biết nguyên do dẫn đến khổ nạn của mình: Tôi đã không đối đãi với tu luyện của bản thân một cách nghiêm túc, và tôi không nghiêm khắc tuân theo các pháp lý.
Nhưng chẳng phải một người không tu luyện sẽ thấy khó mà hiểu điều này đúng không? Làm sao họ vẫn có thể nghĩ rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” khi mà tôi bị “ốm” chứ? Tôi tự nhủ: “Mình là một người tu luyện, do đó mình không nên giống như một bệnh nhân bình thường, nằm liệt giường vì đau ốm. Mình nên thực hiện nhiệm vụ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi ra khỏi giường và đi làm tài liệu giảng chân tướng.
Khi tôi ngồi dậy, cơn đau của tôi biến mất! Trong lúc đó, tôi cảm thấy một thứ gì đó trượt xuống bụng dưới của tôi. Khi tôi vào nhà vệ sinh để đi tiểu, với một chút đau đớn, một hòn đá to bằng móng tay tôi đã rơi ra. Tôi biết rằng khổ nạn đã qua và Sư phụ đã lấy hòn đá ra bởi vì tôi có chính niệm! Tôi cảm thấy cuộc đời tôi đã được tái sinh.
Ân điển cứu độ của Sư phụ thật vô biên. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện này để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng rằng mọi người trên thế giới sẽ không còn bị những lời dối trá của ĐCSTQ lừa dối và sẽ đứng về phía thiện lương và công lý. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nó sẽ giúp một người tịnh hóa thân tâm, nó sẽ giúp phục hồi sức khỏe của con người, và nó sẽ giúp một người tu luyện đề cao. Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp và Chân – Thiện – Nhẫn là tốt!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/25/380805.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/1/176001.html
Đăng ngày 12-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.