Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-01-2019]

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Pháp môn đã khôi phục sức khỏe cho tôi và cứu sống cuộc đời tôi.

Ra khỏi giường

Tôi từng rất ốm yếu. Tôi bị bệnh thấp khớp và biến dạng xương khớp. Tôi nằm trên giường cả ngày và cần đến hai người chăm sóc tôi.

Tôi quá đau buồn và trầm cảm đến mức tôi đã ba lần có ý định tự vẫn.

Mọi thứ thay đổi khi tôi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1998. Lúc đó tôi 39 tuổi. Tôi thường không thể đọc sách hoặc báo bởi vì tôi bị song thị (nhìn một hình ảnh thành hai). Nhưng tôi có thể nhìn được từng chữ trong Chuyển Pháp Luân. Vào ngày đầu tiên tôi đã đọc được hai trang. Tôi thấy hạnh phúc và quyết định sẽ tiếp tục đọc sách.

Ngày hôm đó tôi vẫn như mọi ngày. Tay của tôi yếu đến mức không thể cầm đũa, do đó tôi dùng ngón tay cái và ngón trỏ gắp thức ăn để đưa vào miệng trong bữa tối. Sau khi chồng tôi rửa tay cho tôi, tôi lên giường đi ngủ.

Tuy nhiên, sáng hôm sau, tôi đã có thể tự mình ra khỏi giường! Không chỉ có vậy, tôi còn đun nước và chuẩn bị bữa sáng. Đây là điều không thể tưởng tượng nổi trước đó!

Toàn bộ gia đình tôi đã chứng kiến điều kỳ diệu này. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy Đại Pháp và Sư phụ thật vĩ đại! Đó là khi tôi bắt đầu tu luyện!

Sống sót trong một tai nạn xe hơi

Chiều ngày 21 tháng 5 năm 2017, chồng tôi và tôi đang đi xe đạp điện về nhà thì một chiếc xe hơi đâm vào tôi. Xe đạp của tôi và tôi bay lên không trung.

Tôi cảm thấy như thể đang bay và toàn bộ cơ thể tôi nhẹ bẫng. Sau đó tôi nghe thấy ai đó hét lên: “Tai nạn xe hơi! Bà ấy hẳn đã chết rồi!”

Tôi tự hỏi: “Mình chết ư? Không, mình không thể chết và khiến ai đó gặp rắc rối. Mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mình là một đệ tử của Sư phụ. Sư phụ sẽ bảo vệ mình.“

Sau đó tôi mở vắt và thấy người lái xe đang ôm tôi, vô cùng lo lắng. Anh ấy đề nghị đưa tôi tới bệnh viện.

Tôi không thể đứng dậy. Toàn bộ cơ thể tôi run lên, nhưng tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nói với anh ấy: “Tôi ổn thôi, đừng lo lắng, tôi không cần tới bệnh viện.”

Chồng tôi cũng muốn tôi tới bệnh viện. Tôi nói với ông ấy rằng Sư phụ sẽ bảo vệ tôi và rằng tôi cần về nhà.

Chồng tôi dựng xe đạp của tôi lên và người lái xe đỡ tôi dậy, nhưng tôi không thể nhấc chân lên. Tôi đề nghị chồng tôi dựng tôi dậy và đặt tôi lên chỗ ngồi. Sau đó chúng tôi đi xe đạp về nhà.

Đến nhà, tôi lên giường nằm. Sau đó tôi không thể cử động. Tôi thậm chí không thể cử động cánh tay để lấy sách Đại Pháp của mình. Tôi bắt đầu nhẩm đọc các lời giảng Pháp của Sư phụ mà tôi có thể nhớ được. Khi tôi bị lẫn, tôi chỉ tiếp tục nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“Niệm “Đại Pháp hảo” không chỉ hữu hiệu đối với người thường, mà cũng hữu hiệu đối với đệ tử Đại Pháp thanh lý tư tưởng. Chư vị bảo các tế bào toàn thân đều niệm ‘Đại Pháp hảo’, thì chư vị sẽ phát hiện rằng trong chỉnh thể thân thể đều đang chấn động. (vỗ tay) Vì [điều mà] niệm dấy động lên là Pháp, do đó mới có uy lực lớn nhường ấy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Tôi niệm như vậy cả ngày hôm sau. Chồng tôi lo lắng: “Bà nên tới bệnh viện. Nếu bà trì hoãn việc điều trị và bị liệt, bà sẽ khiến tôi phiền muộn suốt cuộc đời còn lại.”

“Đừng lo lắng. Tôi sẽ ổn thôi, trong ba ngày.”

Ông ấy nói: “Tôi sẽ rất vui nếu bà phục hồi lại trong ba tuần.” Ông ấy đã chứng kiến kỳ tích của Đại Pháp nhiều lần, do đó ông ấy không thúc giục tôi tới bệnh viện.

Vào ngày thứ ba, tôi nhận ra rằng tôi không nên chỉ nằm trên giường. Sư phụ sẽ không muốn tôi chỉ ở trên giường. Nếu Ngài không muốn tôi ở đó, thì tôi cũng không nên ở đó.

Sư phụ giảng:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Nhất)

Tôi đề nghị chồng tôi giúp tôi ngồi dậy. Nhưng tôi không thể ngồi thẳng – xương hông đâm vào da thịt tôi. Tôi dùng 2 cái gối để giữ thẳng mình, do đó tôi có thể đọc các sách Đại Pháp và luyện tĩnh công.

Ngày hôm sau tôi luyện những bài công pháp khác trong khi dựa vào tủ.

Tôi đã có thể đi bộ sau đó một vài ngày.

Vào ngày thứ 12, tôi quyết định đi tới cửa hàng của chúng tôi để làm việc. Khi tôi ngồi lên xe đạp điện, tôi đau khủng khiếp ở mông. Tôi chạm vào chỗ đau và hoảng sợ: xương hông của tôi đã bị gãy; tôi thậm chí có thể cảm thấy cái xương gãy đang di chuyển trong cơ thể mình.

Tôi trở lại nhà. Sau đó tôi tự nhủ: “Đây không phải sự thật. Nó là một giả tướng. Mình là một đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Các xương của mình không bị gãy. Chỉ có Sư phụ mới an bài cuộc đời mình. Mình không chấp nhận bất cứ an bài nào khác.”

Tôi quyết định không cần sự trợ giúp của cái gối để đọc các sách Đại Pháp và luyện tĩnh công. Nhưng nó đau đớn. Tôi phớt lờ cơn đau và chỉ tập trung vào Pháp.

Tôi nhắc nhở mình rằng Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Tinh tấn yếu chỉ II – Bài trừ can nhiễu)

Ngày hôm sau, tôi đẩy xe đạp điện tới cửa hàng sửa chữa. Người chủ hỏi tôi: “Bà đã đưa xe về nhà như thế nào sau tai nạn?”

“Tôi lái nó về.”

“Bà có đang kể chuyện cổ tích không vậy? Chiếc xe bị hỏng nặng. Làm sao bà có thể lái nó về được?”

Tôi nói với cô ấy rằng đó là điều thực sự đã diễn ra và nó không phải là một câu chuyện cổ tích. Tôi đã lái xe đạp tới cửa hàng của tôi sau khi nó được sửa. Tôi đã ổn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/14/380147.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/29/174810.html

Đăng ngày 22-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share