Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-12-2018] Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm cá nhân của tôi để chứng thực sức mạnh phi thường của Pháp Luân Đại Pháp và bày tỏ sự tôn kính của tôi đối với Sư phụ Lý Hồng Chí.

Xương đùi của tôi bị gãy vụn

Tôi đã bị một chiếc xe mui trần đâm phải khi đang băng qua đường bằng xe đạp điện vào ngày 16 tháng 8 năm 2018. Tôi bị bật lên không trung hơn hai mét, rồi rơi xuống đất, lăn vài vòng và đập đầu xuống vỉa hè.

Ngay phía bên trán phải của tôi sưng tím một cục to như quả trứng. Tuy nhiên, tôi vẫn tỉnh táo và gọi người lái xe kéo tôi đứng lên. Tôi đứng bằng chân trái, nhưng khoeo chân phải của tôi rất yếu. Tôi không thể đứng xuống đất bằng chân phải cho dù tôi có cố gắng thả lỏng chân.

Con gái và con rể của tôi đã nhanh chóng đến nơi tôi bị tai nạn và đưa tôi đến bệnh viện trung tâm trong thành phố để cấp cứu.

Chồng tôi cũng vội vã đến bệnh viện để ở bên tôi. Cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội ở lưng và chân phải, tôi nói với chồng một cách yếu ớt: “Em không sao. Mọi thứ sẽ ổn khi em về nhà học Pháp và luyện công. Tốt nhất anh nên nhanh chóng đưa em về nhà”.

Anh không đồng ý và kiên quyết yêu cầu tôi làm theo yêu cầu của bệnh viện. Kết quả cho thấy tôi bị gãy xương đùi, với một số mảnh xương nhỏ bị gãy có kích thước bằng móng tay và các mảnh khác có kích thước bằng lòng bàn tay.

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra đùi phải của tôi bị sưng to trông giống như một xô nước: Một mảnh xương gãy bị đẩy ra và trồi lên, xương bánh chè của tôi đã rời ra khỏi chân phải của tôi, và bắp chân của tôi bị tuột ra như một cục thịt với bàn chân lủng lẳng ở dưới.

Các bác sĩ nói rằng vết gãy rất nặng và họ phải lấy ra tất cả những mảnh xương nhỏ vỡ vụn và cố định những mảnh lớn bị gãy tại chỗ bằng những thanh thép. Họ cũng nói rằng vì chỗ gãy gần chỏm xương đùi, vết thương có thể gây hoại tử chỏm xương đùi nếu không phẫu thuật kịp thời, và tôi có khả năng bị tàn tật suốt đời.

Sự thực, họ nói rằng ngay cả phẫu thuật cũng không thể đảm bảo chân tôi được phục hồi hoàn toàn, nhưng ít nhất tôi có thể vận động trong sinh hoạt hàng ngày. Các bác sĩ đã quyết định cho tôi dùng thuốc chống viêm trong bảy ngày trước khi phẫu thuật. Gia đình tôi đồng ý với quyết định của bác sĩ.

Lúc đó tôi quá yếu nên không thể nói, nhưng tôi đã tự nhủ trong lòng: “Không ai trong các vị có thể đưa ra quyết định cho tôi. Tôi chỉ nghe theo những gì Sư phụ Lý nói và chỉ hành động theo sự an bài của Sư phụ. Tôi tự quyết định đối với cơ thể của tôi. Tất cả những gì đang xảy ra chỉ là giả tướng. Chân của tôi trong các không gian khác là bình thường.“

Một lát sau, một y tá đến để tiêm tĩnh mạch cho tôi. Tôi không đồng ý và cô ấy bỏ đi với ống tiêm. Không lâu sau, tôi cảm thấy có ai đó đang ấn tay mình xuống và khi tôi mở mắt ra, tôi thấy hai y tá bên cạnh – một người cầm ống kim tiêm, người kia buộc một sợi dây thun lên cánh tay tôi. Tôi biết họ đang cố gắng tiêm tĩnh mạch cho tôi.

“Các cô đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi tiêm cho bác”, một trong số họ nói. “Các bác sĩ nói rằng nếu không tiêm tĩnh mạch thì có thể hình thành một cục máu đông bất cứ lúc nào trong vòng 24 giờ sau khi bị gãy xương, và nếu điều đó xảy ra, bác có thể chết ngay lập tức.”

Cô y tá kia tiếp tục nói: “Chân của bác bị sưng to. Nếu bác không chịu tiêm tĩnh mạch, chân của bác sẽ bị viêm và sẽ bị hoại tử.”

Tôi không nói gì mà dùng hết sức để kéo tay tôi ra khỏi tay họ. Không tiêm được, hai y tá bất lực bỏ đi. Tôi nghe thấy ai đó hét lên bên ngoài phòng bệnh: “Hãy trói bà ấy lại nếu cần!”

Tôi vững tâm và giữ một niệm: “Không ai trong số họ có thể làm bất cứ điều gì với tôi”.

Sư phụ đã đưa tôi trở về từ cõi chết

Ban đêm, tôi đau dữ dội khắp cơ thể. Đột nhiên tôi cảm thấy như có nhiều sợi dây đang trói lấy tôi và một lực nặng đè lên ngực tôi. Tôi cảm thấy khó thở và tự nhiên run lên. Dường như sức chịu đựng của tôi đã đến cực hạn. Quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi.

Trước khi bất tỉnh, tôi tự nhủ: Tôi không được chết. Nếu tôi chết, mọi người sẽ hình thành những quan niệm sai lầm về Đại Pháp. Tôi vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình trong thế giới này.

Trong lòng tôi thầm gọi: “Sư phụ! Xin hãy giúp con…” Ngay lúc đó, lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Khi chư vị thực sự có thể buông bỏ niệm sinh tử, [thì] chư vị có thể đến. Khác biệt giữa người và Thần, chính là hơn kém ở chỗ này. Buông bỏ sinh tử thì chư vị chính là Thần, không buông bỏ được sinh tử thì chư vị chính là người, chính là chỗ khác biệt này”. (Giảng Pháp tại thành phố New York, Giảng pháp tại Pháp Hội Mỹ Quốc 1997)

“Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sau đó, tôi cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ bao trùm khắp cơ thể tôi.

Tôi không còn cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Tôi rất bình tĩnh và cảm thấy Sư phụ ở ngay bên cạnh tôi. Tôi đã phát xuất chính niệm mạnh mẽ: “Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận. Tôi phủ nhận và loại bỏ mọi an bài của cựu thế lực.”

Tôi tiếp tục phát chính niệm, cùng lúc đó tôi đối chiếu các hành động của bản thân theo nguyên lý của Đại Pháp, và quy chính mọi suy nghĩ của mình.

Đột nhiên, tôi cảm thấy tất cả các sợi dây trói trên cơ thể tôi đều bị đứt và sức nặng đè trên ngực tôi cũng biến mất.

Suốt thời gian này, con gái tôi liên tục lau mồ hôi và hét lên hoảng hốt: “Mẹ ơi, có chuyện gì với mẹ vậy!”

Tôi không thể mở mắt, nhưng tôi cảm thấy con tôi vô cùng sợ hãi. Tôi cười nói với con gái: “Giờ mẹ đã ổn. Sư phụ đã cứu mẹ thoát chết”.

Cơn đau dịu dần và toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Con gái tôi đã ký giấy cam kết

Mọi đau đớn của tôi biến mất vào sáng hôm sau, ngay cả những chỗ xương bị gãy.

Các bác sĩ nói với con gái tôi rằng nếu tôi không chấp nhận phẫu thuật, thì con gái tôi sẽ phải ký cam kết.

“Hãy làm thủ tục xuất viện và về nhà”, tôi nói với con gái mình.

Con gái tôi lo lắng nói: “Nhưng bố không đồng ý. Bố muốn mẹ được phẫu thuật”.

“Con chỉ cần ký vào tờ cam kết của bệnh viện. Cơ thể của mẹ sẽ không lão hóa bởi mẹ tu luyện. Cho dù y học hiện đại có tiến bộ như thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ không để họ động vào cơ thể của mẹ. Đừng lo lắng. Nếu mẹ làm theo những yêu cầu của Sư phụ, rồi Sư phụ sẽ chữa lành chân cho mẹ”.

Con gái tôi lã chã nước mắt và miễn cưỡng ký vào bản cam kết. Ngay sau đó, một cảnh trong một giấc mơ kỳ lạ gần đây chợt hiện lên trong đầu tôi.

Tôi nói với con gái: “Mấy hôm trước mẹ có một giấc mơ là mẹ đang bay trên bầu trời. Con và chồng con đã cố gắng giữ mẹ lại. Mẹ hỏi tại sao các con cố giữ mẹ lại, và các con nói rằng các con muốn rút hết máu của mẹ. Mẹ đã nghĩ rằng các con thật vô tâm, vì mẹ đã làm rất nhiều việc cho các con. Mẹ đã cố thoát khỏi các con nhưng các con vẫn đuổi theo. Sau đó, mẹ nghe thấy một giọng nói: ‘Bà sẽ chết nếu bà bị chảy máu’. Hai con không bắt được mẹ trong giấc mơ, nhưng con đã bắt được mẹ ngoài đời bằng việc đưa mẹ đến bệnh viện. Nếu mẹ phải phẫu thuật, mẹ sẽ bị chảy máu và chết. Con có thấy mẹ hoàn toàn không chảy máu mặc dù mẹ bị thương rất nặng không?”

Tôi nói với con gái tôi rằng bộ quần áo mà hai vợ chồng cháu mặc trong giấc mơ giống với lúc các cháu đưa tôi đến bệnh viện; và Sư phụ đã điểm hóa cho tôi biết những gì sẽ xảy ra với tôi trong giấc mơ.

“Mẹ chỉ tin vào Đại Pháp và Sư phụ. Chân của mẹ chắc chắn sẽ lành lại nhờ tu luyện Đại Pháp. Nếu con buộc mẹ phải phẫu thuật, mẹ chắc chắn sẽ chết” tôi khẳng định với con gái.

Nghe những lời này, con gái tôi quay lại và ký vào bản cam kết của bệnh viện.

“Sao em làm vậy!” Con rể tôi hét lên. “Em có muốn mẹ chết không?”

Ngay sau đó, một đồng tu đến gặp tôi. Con gái tôi hoài nghi hỏi cô ấy: “Nếu mẹ cháu không tu luyện đến trình độ cao, Sư phụ có còn chăm sóc mẹ cháu không? Cháu rất run khi ký cam kết với bệnh viện.”

“Cháu đừng lo lắng. Mẹ của cháu đã tu luyện đến một trình độ cao và Sư phụ chắc chắn sẽ bảo hộ mẹ cháu”, vị đồng tu ấy nói.

Với sự tin tưởng trong tâm, con gái tôi đã hoàn toàn thay đổi thái độ và cháu đã cố gắng để thuyết phục bố và chồng, nhưng họ vẫn không nghe.

Rào cản cuối là sự cố chấp của chồng tôi

Chồng tôi đã tìm mọi cách để xếp lịch một ca phẫu thuật. Anh ấy nhờ tất cả mọi người mà anh liên hệ được trong bệnh viện tới thuyết phục tôi phẫu thuật, trong đó có cả giám đốc bệnh viện.

Tôi nói với giám đốc bệnh viện: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chân của tôi sẽ lành mà không cần phẫu thuật”.

“Tôi không tin”, vị giám đốc phản đối. “Làm thế nào mà xương đã gãy lại có thể lành mà không cần phẫu thuật? Tôi chưa từng thấy tiền lệ này xảy ra trong ngành y học”.

Tôi nói với ông ấy rằng tôi từng bị viêm màng đáy cột sống nặng và viêm đại tràng. Tôi đã đến nhiều bệnh viện khác nhau để chữa trị trong đó có bệnh viện của ông, nhưng không có hiệu quả. Sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tất cả các bệnh của tôi đều khỏi.

Tôi nói thêm: “Đại Pháp sẽ giúp tôi khỏi bệnh. Chân tôi sẽ được chữa lành”.

Ông ấy lắc đầu bước ra và nói: “Đó là điều không thể!”

Tất cả các nhân viên y tế khác đều im lặng.

Sau đó, chồng tôi nhờ tất cả bạn bè và người thân của chúng tôi thuyết phục tôi đồng ý phẫu thuật.

Trong vài ngày, khu phố nơi tôi sống có rất nhiều người đến thuyết phục tôi.

Tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho họ, bắt đầu từ việc tôi có được sức khỏe tốt như thế nào nhờ tu luyện Đại Pháp, đến sự lan rộng của Đại Pháp trên khắp thế giới, rồi đến vụ tự thiêu giả và cuối cùng là phong trào thoái Đảng Cộng sản.

Tuy nhiên, anh trai và em trai tôi không chịu nghe. Họ tức giận với tôi; các con của họ thậm chí còn trách cứ và chế giễu tôi. Dù họ có làm gì, tôi vẫn giữ một tâm thái bình thản không oán giận hay hối hận.

Mẹ chồng tôi nói với chồng tôi: “Con đừng lo lắng. Mẹ sẽ đến nói chuyện với con dâu. Nếu con dâu không nghe, mẹ sẽ có thể quỳ xuống cầu xin nó”.

Mẹ chồng tôi đã ngoài 80 và tôi cảm thấy ái ngại vì bà phải đến gặp tôi. Tôi vui vẻ kể lại cho bà nghe những gì đã xảy ra với tôi và những gì tôi đã trải qua.

Ngay khi tôi nói xong, bà quay lại và mắng con trai mình.

“Con đang nói về phẫu thuật gì vậy? Con không thấy rằng vợ con không bị đau mặc dù chân của nó bị sưng to? Rõ ràng là vợ con đang được các vị Thần bảo hộ. Vợ con tu luyện Đại Pháp và Sư phụ của vợ con đang bảo hộ nó. Con nên sớm đưa vợ con về nhà. Tình trạng của vợ con sẽ ổn trong vài ngày nữa”.

Tôi tự nhủ trong lòng rằng Sư phụ đã giúp tôi.

Chồng tôi vẫn không chịu: “Nếu em nói Sư phụ đang bảo vệ em, thì tại sao Sư phụ không giúp em thoát khỏi tai nạn bị xe đâm ngay từ đầu. Làm thế nào mà em vẫn bị xe đâm? Tại sao em không thể di chuyển và đi bộ? Em nói không hợp lý!”

Tôi bình tĩnh nói với anh ấy rằng, nếu tâm tính của tôi không có vấn đề, thì cựu thế lực sẽ không dám làm gì với một đệ tử Đại Pháp. Bây giờ việc gãy chân đã xảy ra, em sẽ phủ nhận và không thừa nhận nó. Nếu em vẫn giữ quyết tâm này, thì Sư phụ của em có thể làm bất cứ điều gì cho em vì Đại Pháp có sức mạnh vô cùng to lớn.

Tôi tiếp tục giải thích với anh ấy: “Sư phụ của em đã dùng sự việc này để giúp em trả nợ cho những tội lỗi mà em đã phạm phải trong quá khứ – sau cùng là cứu mạng em. Em chỉ đau đớn một chút trong khi Sư phụ đã vì em mà phải chịu nhiều đau khổ. Anh sẽ không thể hiểu được điều này trừ phi anh là người tu luyện. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được những gì Sư phụ đã làm cho em. Anh hãy nghĩ xem. Làm sao em có thể sống sót sau khi bị đâm nếu em không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Sư phụ đã đưa em từ cõi chết trở về! Chân của em sẽ lành nhanh hơn rất nhiều nếu anh không giục em phải phẫu thuật.“

Chồng tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Anh ấy bình tĩnh lại và im lặng.

Chân gãy vụn được chữa lành một cách kỳ diệu

Tôi đã dành phần lớn thời gian trong bệnh viện để học Pháp, đối chiếu bản thân với các tiêu chuẩn của Pháp và quy chính những thiếu sót trong suy nghĩ của tôi. Khi tôi vẫn không thể ngồi dậy, tôi phát chính niệm trên giường.

Thỉnh thoảng, các chuyên gia về xương, các học giả có uy tín, và các bác sĩ đến nói lý lẽ với tôi. Hàng ngày, mỗi khi các bác sĩ và y tá đến thăm tôi, họ đều nhìn tôi một cách dò xét như thể tôi là một thứ gì đó kỳ quặc.

Đôi khi, họ thì thầm nói chuyện với nhau, các y tá xoay người sang chỗ khác và che miệng cười. Thậm chí có người còn ôm bụng cười tới mức đi ra tới cửa rồi mà vẫn chưa đứng thẳng lên được.

“Bệnh viên của chúng ta có một người kỳ dị, xương đã bị vỡ nát rồi mà vẫn không chịu tiêm hay uống thuốc”, một trong số họ nói.

Tôi bỏ qua những lời nhận xét thiếu tôn trọng của họ và luôn vui vẻ nói chuyện với họ. Tôi biết rằng họ sẽ thay đổi thái độ khi nhìn thấy những gì đang diễn ra.

Mười ngày sau, sau khi chụp X-quang, giám đốc khoa chỉnh hình thông báo với tôi rằng tất cả xương bị gãy của tôi đã tự sắp xếp lại đúng vị trí và đang liền lại. Tôi sẽ có thể đi bình thường mà không cần phải phẫu thuật!

Cả gia đình tôi vui mừng khôn xiết. Một đồng tu nhảy lên và nói: “Đó là một phép màu! Cảm tạ Sư phụ!” Mọi người có mặt cùng vỗ tay.

Vị giám đốc tiếp tục nói: “Mọi người trong khoa chúng tôi đã tự hỏi tại sao người phụ nữ này lại không cảm thấy đau”.

Sau đó, ông ấy giơ ngón tay cái lên và nói: “Đây là một chiến binh thép!”

“Tôi không phải là một chiến binh thép, mà là một đệ tử Đại Pháp!”

Mọi người trong phòng cười rộ lên.

Chứng kiến ​​phép màu, hai trong số các y tá bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã dạy họ luyện các bài công pháp và họ cũng đọc sách Đại Pháp. Tất cả bạn bè và người thân của tôi, cùng một số bác sĩ và y tá đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi đã có thể đứng dậy chỉ một tháng sau khi trở về nhà. Hai tháng sau, tôi có thể đi bộ với sự giúp đỡ của người nhà. Đến tháng thứ năm, tôi không chỉ đi bộ mà còn có thể làm tất cả việc nhà!

Cả gia đình tôi đã chứng kiến ​​sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp và mọi người hoàn toàn tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Bây giờ, tất cả họ đều rất hạnh phúc và khỏe mạnh. Bệnh gút cứng đầu của chồng tôi cũng biến mất. Giờ đây, mỗi sáng anh đều thắp hương để tỏ lòng thành kính với Sư phụ. Mẹ chồng 91 tuổi của tôi cũng có sức khỏe tốt.

Đúng như những gì Sư phụ giảng:

“Khi một người có được Pháp, cả gia đình sẽ được hưởng lợi”. (Trả lời câu hỏi tại buổi giảng Pháp tại Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Pháp Luân Pháp Đại Pháp thật kỳ diệu!”

Câu chuyện của tôi nhanh chóng lan truyền từ gia đình đến bạn bè rồi đến người lạ.

Anh trai tôi nói: “Làm sao chân em có thể chữa lành mà không cần điều trị? Giờ anh đã hiểu rằng có những vị Thần thực sự ở trên kia nếu mình tin vào họ”.

Bác sĩ của tôi nói: “Bà đã hồi phục nhanh hơn và tốt hơn ngay cả khi được phẫu thuật. Pháp Luân Đại Pháp thật sự kỳ diệu!”

Một trong những y tá thán phục: “Bà thật phi thường! Bà đã vượt qua được. Lúc đó bà có sợ không?”

Một bác sĩ thú y giỏi nói rằng: “Không bó bột hay nẹp xương, vậy mà xương tự liền lại. Điều này chính là huyền thoại trong thế giới loài người!”

Một người hàng xóm của mẹ chồng tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu! Có phải Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp là một vị Phật? Theo tôi nghĩ, tất cả những người bức hại Pháp Luân Đại Pháp cuối cùng sẽ phải nhận những gì họ xứng đáng phải chịu!”

Bây giờ, tôi không chỉ có cơ thể hoàn toàn bình thường mà còn trải qua những thay đổi tích cực cả về thể chất và tinh thần. Tôi luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Nhìn lại, tôi đã nhiều lần vấp ngã trên con đường tu luyện. Mỗi lần như vậy, chính Sư phụ đã giúp tôi đứng dậy, chỉ dẫn tôi tiếp tục vững bước tiến lên, và khuyến khích tôi không ngừng đối chiếu bản thân với các nguyên lý của Đại Pháp và quy chính bản thân. Những gì tôi đạt được đều là nhờ lòng từ bi và sự hy sinh to lớn của Sư phụ. Tôi quyết tâm làm ba việc thật tốt để xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/21/377802.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/18/174672.html

Đăng ngày 21-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share