Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-01-2019] Một người hàng xóm đã nhờ tôi giúp anh ấy lắp đặt mái che nhà kính vào tháng 7 năm 2018. Mái che dài 120 mét và rộng 13 mét. Chúng tôi phải lắp nó lên đỉnh của nhà kính, cách mặt đất 4 mét.

Khi tôi đang đứng trên đỉnh mái thì bất ngờ một cơn gió mạnh thổi tới làm tung mái che và tôi bị hất ngã. Khi rớt xuống đất, tôi nghe một tiếng động lớn trước khi bị bất tỉnh.

Khi dần dần tỉnh lại, tôi cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí trong tâm: “Sư phụ, xin Ngài hãy giúp con. Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ngay sau đó, tôi cảm thấy mình có thể cử động được. Tôi cố gắng đứng lên ba lần nhưng thất bại. Tuy vậy, tôi biết rất rõ rằng tôi sẽ không gặp vấn đề gì và liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Các bác sỹ đề nghị phẫu thuật

Người hàng xóm đã hốt hoảng khi anh ấy biết được chuyện gì đã xảy ra. Anh ấy cẩn thận đưa tôi vào trong xe và chở tôi đến trạm xá của thôn. Hai bàn chân của tôi sưng lên và thâm tím. Bác sỹ ở đó nói rằng: “Tôi không biết nội tạng của anh có bị thương không, nhưng có vẻ một số xương ở hai bàn chân anh đã bị gãy. Tốt hơn là anh nên đến một bệnh viện lớn.”

Trên đường đến bệnh viện chỉnh hình, tôi vẫn kiên định chính niệm. Con trai tôi đã đến bệnh viện với chúng tôi.

Sau khi kiểm tra chi tiết, tôi được thông báo rằng tôi bị gãy xương ở cả hai bàn chân và đây là lần thứ hai chúng bị gãy. Sau đó tôi nhớ ra rằng hai bàn chân tôi bị đau cách đây vài năm. Lúc đó, tuy không thể cử động, nhưng tôi biết mình sẽ không sao vì tôi là một học viên. Tôi không tìm kiếm lời khuyên y tế và cuối cùng đã hồi phục.

Các bác sỹ bảo tôi rằng các mảnh xương vỡ trong hai bàn chân của tôi sẽ được lấy ra, nghiền thành bột, và sau đó đặt trở lại để xương lành lại.

Để chữa đốt sống lưng thứ tư của tôi, dĩ nhiên các bác sỹ sẽ phải phẫu thuật. Đó là một ca phẫu thuật rất khó, tuy nhiên lại không đảm bảo sự thành công. Nếu như phẫu thuật thất bại, tôi sẽ bị liệt suốt đời.

cựu thế lực can nhiễu

Các bác sỹ khuyến nghị phẫu thuật. Con trai hỏi ý kiến của tôi. Tôi nói với cháu: “Cha không cần phẫu thuật, cha không sao cả.” Tôi gọi điện cho vợ, cũng là một học viên. Vì vấn đề an toàn của chúng tôi, cô ấy không nói gì nhiều ngoài việc bảo tôi một cách ngắn gọn: “Anh nên ý thức rằng những gì xảy ra không phải là tai nạn, đó là cựu thế lực đang cố gắng đoạt mạng của anh. Sư phụ đã cứu anh. Anh nên tín Sư tín Pháp. Anh tự quyết định những gì cho mình.” Tôi suy nghĩ một lát và bảo con trai rằng tôi muốn về nhà.

Con trai tôi tham khảo ý kiến của một chuyên gia, ông ấy nói rằng: “Đúng là xương sống lưng bị gãy và lệch, nhưng nó còn chưa tệ bằng việc gãy xương bàn chân. Anh có thể về nhà và theo dõi sự hồi phục trong hai tháng. Phẫu thuật có thể cần thiết. Tuy nhiên, tôi sẽ không phẫu thuật tại thời điểm này.”

Đêm đầu tiên về nhà, toàn thân tôi đau nhức khôn thấu, và tôi chẳng thể ngủ được. Tôi liên tục nhẩm lời Sư phụ giảng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Diên Cát, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Ngày hôm sau tôi cảm thấy đỡ hơn.

Mặc dù bác sỹ đã nhắc đi nhắc lại là tôi phải nằm thẳng mà không được nằm nghiêng, nhưng tôi liên tục giữ chính niệm rằng cho dù tôi nằm kiểu nào thì vẫn sẽ không đau. Buổi trưa chợp mắt, tôi cảm thấy như có ai đang chữa trị hai bàn chân cho mình. Sau khi thức dậy, tôi hỏi con gái: “Con có đụng vào hai bàn chân của cha không?” Cháu nói không có chạm vào. Vài ngày sau, khi đang ngủ, tôi cảm thấy có đôi tay ấm áp đang nắn và vỗ chân tôi. Tôi nhận ra chính là Sư phụ đang chữa lành xương chân cho tôi.

Sau khi ở nhà được khoảng 10 ngày, thì tôi gặp vấn đề về đại tiện và bị đau đớn. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, xin hãy cứu con. Con biết có nhiều việc con đã làm chưa tốt. Xin hãy tha thứ cho con.” Sau đó tôi niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Không lâu sau, tôi có thể đi ngoài được.

Con trai tôi lo lắng nhưng phấn khởi khi biết rằng tôi có thể đi đại tiện và tiểu tiện. Bác sỹ đã từng bảo cháu rằng, nếu không phẫu thuật, thì thậm chí là hai việc đó tôi cũng không thể làm được.

Các học viên không sát sinh

Hàng xóm nhà kế bên đến thăm tôi và mang theo một con chim bồ câu, một ít quà và tiền. Tôi nói với anh ấy: “Tôi là học viên Pháp Luân Công và không được phép sát sinh. Xin anh hãy thả chim bồ câu.” Anh ấy nói: “Nếu anh không thể sát sinh, thì tôi sẽ làm thay anh.” Tôi nói: “Không, hãy thả nó đi. Là học viên, tôi biết sát sinh sẽ tạo nghiệp nặng thế nào, và tôi không muốn anh làm như thế.” Vài ngày sau, anh ấy quay lại cùng với chim bồ câu và tiền, nhưng tôi từ chối nhận bất cứ thứ gì.

Sau vài hôm nữa, anh ấy lại gửi tiền cho tôi. Vợ tôi trả lại tiền cho anh ấy và nói: “Chúng tôi là học viên Pháp Luân Công. Sư phụ chúng tôi đã dạy rằng chúng tôi phải luôn luôn nghĩ cho người khác trước. Chúng tôi sẽ không nhận một xu. Xin anh đừng cố gắng đưa tiền cho chúng tôi nữa. Miễn là anh biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, thì chúng tôi vui rồi.” Anh ấy rất cảm kích và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt!”

Khi bị thương, tôi không thể đứng dậy. Nhưng sau 40 ngày, tôi đã có thể chạy xe đạp điện và làm một số việc nhẹ. Điều đó đã minh chứng cho những lời Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên” (Ơn Thầy Trò)

Các học viên không lợi dụng người khác

Có một lần khi tôi chạy xe đạp điện, thì có người chặn tôi lại và hỏi: “Chủ nhà có trả hết toàn bộ chi phí thuốc thang cho anh không?” Tôi trả lời: “Không, tôi không cần tiền của anh ấy.” Một người nhận xét: “Anh thật sự là một người tốt. Nếu chuyện này xảy ra cho bất kỳ ai khác, thì họ sẽ nằm trong bệnh viện lâu nhất có thể và đòi tiền nhiều nhất có thể.”

Điều này nhắc tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Người đứng ngoài xem đều cho rằng lạ lắm: ‘Bà này sao không vòi vĩnh anh kia chút tiền, đòi tiền anh kia’. Chuẩn mực đạo đức con người ngày nay đã méo mó cả rồi.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Thành thật mà nói, thật là xấu hổ, là một học viên lâu năm, nhưng tôi chưa cai bỏ được rượu và thuốc lá trước khi gặp tai nạn. Lần này, tôi quyết tâm vứt bỏ hết chấp trước và cuối cùng đã bỏ được hút thuốc và uống rượu.

Nó giống như điều Sư phụ giảng:

“Vậy nên chư vị gặp việc tốt, việc xấu, miễn là chư vị đã tu Đại Pháp, thì đều là việc tốt; nhất định vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Tôi là một người nông dân thật thà chất phác và viết bài chia sẻ của mình bằng ngôn từ giản dị. Tôi thực sự hiểu sâu sắc rằng: “Sinh mệnh của tôi thuộc về Đại Pháp, và duy chỉ có Đại Pháp định đoạt số phận của tôi.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/9/380032.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/19/175879.html

Đăng ngày 04-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share