Bài viết của Nhất Phàm, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-12-2018] Tôi sinh năm 1942. Hơn nửa đời người tôi bị thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não. Sau khi tốt nghiệp khoa vật lý của trường Đại học Nam Khai ở Thiên Tân, tôi được bố trí giảng dạy ở trường học và tôi về hưu năm 1997. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật điển hình.

Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh viêm teo dạ dày vào năm 1997 và phải nằm viện hơn ba tuần với chi phí hơn 3.000 tệ. Cuối cùng, bác sỹ bảo tôi rằng không có cách chữa trị và rằng phương án tốt nhất với tôi lúc này là dùng thuốc để duy trì. Sau này đã dùng đến phương thuốc Trung y cổ truyền nhưng đều không hiệu quả. Nghĩ đến việc nửa đời sau phải sống phụ thuộc vào thuốc, tôi quả thực không cam tâm.

Lúc này một người bạn của tôi khuyên tôi hãy thử luyện khí công xem sao. Mặc dù tôi là một người vô thần và không tin rằng khí công có thể trị bệnh, nhưng lúc này đã không còn gì để mất, nên tôi quyết định thử vận may của mình. Ngày hôm đó, tôi vừa hay gặp một người quen, khi vợ tôi nói về tình huống của tôi, anh ấy nói: “Luyện Pháp Luân Công đi. Một tuần chắc chắn sẽ khỏi.” Tôi tự nhủ: “Đừng nói một tuần, một năm khỏi được là đã quá tuyệt vời rồi!” Nhưng tôi đã quyết định thử luyện.

Ban đầu, tôi nửa tin nửa ngờ, vừa luyện công vừa uống thuốc, trong tâm nghĩ rằng như vậy sẽ nhanh khỏi hơn. Nhưng mỗi khi tôi uống thuốc, dạ dày của tôi lại càng đau hơn, nên tôi đã ngừng uống mọi loại thuốc của mình và chỉ tập trung vào luyện công.

Trải nghiệm của ba học viên khác trong vùng đã ảnh hưởng vô cùng to lớn đến tôi và làm lung lay “niềm tin” của tôi về chủ nghĩa vô thần. Ở điểm luyện công chúng tôi có một cụ bà tên Hoàng, đang ngồi đả tọa thì nghe thấy tiếng gió thổi vù vù trên đầu. Lúc bà ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một Pháp Luân cỡ bằng chiếc quạt điện đang quay ở trên đầu bà, vô cùng thần kỳ.

Còn có một cụ ông họ Đường, từng bị bệnh dạ dày nghiêm trọng và bữa tối chỉ có thể ăn một quả trứng gà. Ông nặng chừng 40 kg, gầy trơ xương, toàn thân vô lực. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, lúc ấy còn chưa học luyện công, ngay lập tức ông đã thấy không còn đau nữa, thèm ăn, mỗi ngày có thể ăn một đến hai chiếc bánh bao lớn, cân nặng nhanh chóng tăng thêm 30 kg, và có thể bê cả một bao cát lớn mà không tốn chút sức lực nào.

Học viên thứ ba, bà Mã, sau khi luyện công thì máu mũi chảy rào rào, mỗi ngày cả chén máu đầy. Nhưng bà không hề sợ hãi chút nào. Sau đó, bệnh đau đầu dai dẳng của bà đã biến mất hoàn toàn. Những trải nghiệm của họ khiến tôi vô cùng xúc động, giúp tôi kiên tín Đại Pháp.

Tôi rất nghiêm túc tu luyện, không bao lâu sau chứng bệnh viêm teo dạ dày của tôi khỏi lúc nào không hay. Năm nay tôi đã 76 tuổi và thân thể vô cùng khỏe mạnh, không có nếp nhăn, mặt mày hồng hào, hằng ngày vẫn có thể đi xe đạp điện. Có lần tôi gặp một bạn đồng nghiệp cũ lâu năm không gặp, ông ấy sửng sốt bảo tôi: “Nhìn ông chẳng hề khác gì so với 20 năm trước, ông uống linh đơn diệu dược gì vậy?” Tôi tự hào nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công đấy!” Ông ấy cảm khái nói: “Pháp Luân Công thật là tuyệt vời!”

Mỗi lần trở về quê nhà, tôi đều cùng với em rể, một quan chức chính quyền huyện đã về hưu, tụ họp một chút. Sức khỏe của cậu ấy giảm sút trong mấy năm gần đây. Năm ngoái khi tôi về quê, cậu ấy gọi điện cho tôi nói rằng cậu ấy không thể gặp tôi được vì cậu ấy không thể đi xe đạp được nữa. Bởi vậy tôi đã đạp xe chín cây số tới gặp cậu ấy. Em rể vô cùng hâm mộ sự dẻo dai và sức khỏe của tôi, nên tôi tự hào bảo cậu ấy: “Đây đều là do anh tu luyện Pháp Luân Công mà được. Em luyện cùng anh nhé!”

Tấm ảnh thần kỳ

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Công năm 1999, hai vợ chồng tôi đi tới Bắc Kinh để lên tiếng cho Pháp Luân Công vào năm 2000. Chúng tôi mang theo một lá thư kháng nghị bức hại. Chúng tôi chụp hình khi đang đi bộ trên Quảng trường Thiên An Môn. Hai cảnh sát mặc thường phục đã bắt giữ chúng tôi và đưa chúng tôi tới văn phòng liên lạc của địa phương chúng tôi tại Bắc Kinh.

Khi chúng tôi bị chuyển về đồn công an ở quê nhà, một công an đã yêu cầu chúng tôi cho xem tấm ảnh mà chúng tôi chụp trên Quảng trường Thiên An Môn. Khi vợ tôi lấy nó ra cho anh ta xem, anh ta thấy có rất nhiều đốm nhỏ mờ ở trên ảnh. Chúng tôi nhìn kỹ hơn nữa, thì tôi và vợ đều nhận ra rằng chúng thực chất là hình ảnh của Pháp Luân với nhiều kích cỡ khác nhau. Có một Pháp Luân lớn ở bên phải vợ tôi và một cái ở gần tay tôi. Chúng tôi vô cùng kích động bởi chúng tôi biết là Sư phụ đang khích lệ chúng tôi. Tấm ảnh này cũng khích lệ nhiều đồng tu hơn nữa bước ra chứng thực Pháp.

Không hề bị thương trong hai vụ tai nạn xe hơi

Vụ tai nạn đầu tiên xảy ra năm 2013 khi hai vợ chồng tôi đang đi xe ba gác tới chơi nhà cháu ngoại. Hôm đó mưa như trút nước, và xe của chúng tôi đột nhiên bị lật và úp xuống, ghim chặt chúng tôi ở bên dưới nó. Hai chúng tôi liền đồng thanh hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Sư phụ đang bảo hộ chúng ta.”

Người qua đường giúp lật chiếc xe lại và kéo chúng tôi ra ngoài. Vợ tôi không thể cử động cánh tay, còn tôi thì sưng u một cục trên đầu. Tôi hỏi người lái xe: “Chiếc xe ổn chứ?” Anh ấy khẳng định rằng nó vẫn có thể chạy được, nên tôi bảo anh ấy rằng chúng tôi sẽ tiếp tục hành trình của mình. Anh ấy giải thích rằng có một chiếc xe tải đi ngược chiều đã đi vào làn đường của anh ấy và anh ấy phải phanh gấp, nên xe mới bị trượt như vậy.

Khi tới nhà cháu ngoại, tài xế sống chết từ chối nhận 15 tệ tiền xe bởi anh ấy cảm thấy có lỗi vì tai nạn vừa rồi. Tôi bảo anh ấy: “Anh cầm đi, anh kiếm sống quả là không dễ dàng gì. Chúng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt. Chúng tôi không trách anh về tai nạn đó. Nếu chúng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một tai nạn như vậy có thể đã gây đại họa cho những người ở tuổi của chúng tôi, tiền thuốc cũng có thể tiêu tốn không ít.” Người lái xe rất cảm kích khi nghe những lời này. Mặc dù cháu trai hối thúc chúng tôi đi bệnh viện kiểm tra, nhưng chúng tôi từ chối và kiên nhẫn giải thích cho cháu hiểu. Mấy thương tích nhỏ của chúng tôi mau chóng lành lại.

Năm 2016, khi tôi đang đi xe đạp điện trên đường phố, một chiếc xe hơi đang đỗ đột nhiên mở cửa, xe tôi đâm trúng cánh cửa và cả người cả xe ngã lăn ra đất. Lái xe đỡ tôi dậy và đề nghị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bảo với anh ấy rằng tôi ổn. Khi một người ngồi trên xe bước ra và hối thúc tôi đi viện, tôi nói: “Tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi, tôi có thể sẽ bị trọng thương nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Cả hai người họ đều kinh ngạc trước uy lực của Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi tự mình lên xe đạp và phóng đi, toàn thân tôi thật sự không bị sao cả.

Học sinh đắc phúc báo sau khi minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp

Hai vợ chồng tôi buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị chính quyền địa phương sách nhiễu và bức hại, nên chúng tôi đã trở về sinh sống ở quê nhà tôi vào năm 2003. Một trường trung học ở thôn biết rằng tôi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng và muốn mời tôi làm giáo viên vật lý và làm hiệu trưởng. Tôi nói rằng tôi sẽ nhận lời với hai điều kiện: “Một, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và đức tin của tôi phải được tôn trọng. Điều đó có nghĩa là không có biểu ngữ phỉ báng hay tài liệu tuyên truyền nào được trưng ở trường. Thứ hai, vấn đề an toàn cá nhân của tôi phải được đảm bảo để tôi có thể không bao giờ bị bắt giữ tại nơi làm việc.” Lãnh đạo trường đồng ý cả hai điều kiện này, nên tôi lập tức bắt đầu nhận công tác.

Tôi công tác ở trường trung học đó bốn năm. Trong thời gian đó, không một biểu ngữ phỉ báng nào xuất hiện ở trường, và tôi không thấy bất kỳ một học sinh nào bị những thứ đó đầu độc. Tôi cũng giảng chân tướng cho các giáo viên và học sinh của trường về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức Đoàn, Đội của nó. Có rất nhiều người được Đại Pháp ban phúc, và dưới đây tôi sẽ chia sẻ một vài ví dụ.

Một ngày nọ, tôi đi tới nhà của một vị hiệu trưởng khác và giúp gia đình ông ấy thoái đảng. Cháu trai ông ấy gặp khó khăn với lớp vật lý và nhờ tôi giúp đỡ. Bởi vậy, tôi đã phụ đạo cậu bé ba tháng. Sau đó, điểm vật lý của cậu ấy luôn đạt 90/100 điểm trở lên. Nhiều năm sau đó, khi cha cậu bé gặp lại tôi, anh ấy nói: “Thầy thực sự đã làm một việc kỳ diệu—thầy đã mở khóa cho tiềm năng học thuật của con trai tôi. Giờ đây, ở trường đại học, cháu luôn đạt thành tích xuất sắc trong mọi khóa học liên quan tới vật lý, và các giáo viên của cháu hết lời khen ngợi cháu.” Tôi bảo anh ấy: “Không phải là tôi làm. Đó là bởi toàn thể gia đình anh được thụ ích vì tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Tôi từng có một học sinh mà điểm môn vật lý của em ấy thường chỉ đạt 40 điểm, điều đó có nghĩa là em sẽ không thể vào cấp ba. Sau khi tôi kèm cặp cho cô bé một tháng, điểm số của cô bé chỉ đạt trên 60 điểm. Tôi băn khoăn không hiểu tại sao và tôi nhận ra rằng cô bé đã không thoái Đoàn Thanh niên Cộng sản. Sau đó tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công và giúp cô bé thoái Đoàn. Tôi cũng bảo cô bé niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Một tháng sau, khi cô bé tham dự kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp ba, cô bé đã đạt 85/100 điểm môn vật lý. Cuối cùng, cô bé đã được nhận vào một trong những trường trung học được mơ ước nhất. Các giáo viên và học sinh khác rất sửng sốt về uy lực của Pháp Luân Công.

Tôi còn có một học sinh khác ở nông thôn rất tin vào Pháp Luân Công. Tôi đã giúp cô bé thoái Đoàn. Vào đêm trước khi tham dự kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp ba, em ấy ở trong ký túc xá cùng chị gái mình. Em không ngủ ngon giấc bởi thời tiết nóng và muỗi đốt. Sau kỳ thi, em ấy bảo tôi rằng em ấy ngủ chập chờn và chắc hẳn là em ấy đã làm bài thi không tốt. Thế nhưng khi công bố kết quả thi, em ấy lại đạt điểm số cao nhất toàn huyện về môn vật lý và hóa học, và em ấy đã trúng tuyển vào một trường cấp ba danh tiếng. Em ấy vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại có thể làm tốt bài thi đến thế. Khi tôi gợi ý rằng hẳn là đã có ai đó giúp em, em ấy liền nhận ra rằng mình cần cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Công.

Người trông nhà may mắn

Trong những năm sinh sống ở quê nhà, tôi luôn chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp để yêu cầu bản thân để mọi người có thể thấy được sự mỹ hảo của Đại Pháp qua mỗi lời nói và việc làm của tôi. Chẳng hạn, khi tôi được thừa kế một trong hai ngôi nhà của cha mẹ, tôi nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình anh trai tôi khá khó khăn, và anh tôi có hai cháu nhỏ, và ngôi nhà này nên để anh ấy sử dụng. Sau đó, khi tôi bị bức hại và buộc phải rời khỏi quê nhà, không có nhà để ở, tôi đã mua đất xây một ngôi nhà khác. Dân làng ai nấy đều xôn xao, và khen ngợi rằng người tu luyện Pháp Luân Công có phong cách cao thượng.

Hai vợ chồng tôi vì kiên trì tu luyện Pháp Luân Công nên giờ đây, tuy đã đều ngoài 70 tuổi nhưng thân thể vô cùng khỏe mạnh, thậm chí đến thầy lang trong làng còn phải suýt xoa. Qua chúng tôi, nhiều dân làng đã thấy được sự mỹ hảo của Đại Pháp. Họ tự giác bảo vệ đệ tử Đại Pháp và đắc phúc báo qua việc đó. Dưới đây là một ví dụ.

Khi rời quê nhà, chúng tôi đã nhờ hàng xóm của chúng tôi– một cặp vợ chồng cao niên, trông coi giúp nhà cửa. Mỗi khi chúng tôi có việc trở về quê, chúng tôi sẽ gọi điện trước cho họ, họ sẽ dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa và chuẩn bị tươm tất cơm nước nóng hổi và ngon miệng khi chúng tôi về tới nhà. Khi ai đó khả nghi đến và hỏi han về chúng tôi, họ sẽ có hành động nhằm bảo vệ chúng tôi, họ sẽ nói với những người đó rằng: “Chúng tôi chưa từng biết bất kỳ ai có tên như thế xung quanh đây.”

Vì họ thiện tâm thiện đãi đệ tử Đại Pháp, nên họ đắc phúc báo. Họ vốn rất nghèo khổ, nhưng bỗng một ngày nhà nước ra chính sách mới và họ được trợ cấp 400 tệ vì người chồng trước kia từng là bác sỹ và họ được thêm 100 tệ vì trước kia ông từng làm bác sỹ thú ý một năm. Mặc dù người chồng đã ngoài 70 tuổi, nhưng một nhà máy ở trong thôn đã thuê ông làm bảo vệ bảo vệ cổng cho nhà máy với mức lương 1.800 tệ một tháng. Bỗng chốc cơm ăn áo mặc không phải lo lắng nữa, cuộc sống của họ trở nên dễ chịu hơn, họ đã đắc được đại phúc báo.

Khỏi ưng thư dạ dày một cách thần kỳ

Năm 2010, tôi trở về quê nhà và hay tin một dân làng bị chẩn đoán mắc bệnh ưng thư dạ dày và gần đây đã làm phẫu thuật, tôi mời anh ấy tới nhà và bảo anh: “Anh biết là bệnh ung thư này đã vượt quá khả năng của y học hiện đại. Anh hẳn là đã dồn khá nhiều tiền bạc và đi tới Bắc Kinh hay Thượng Hải để tìm cách chữa trị, nhưng chỉ lãng phí tiền bạc mà thôi. Hiện tại chỉ duy nhất có một cách có thể mang lại hy vọng cho anh– đó là anh hãy chân tâm thoái ĐCSTQ để giải thoát cho bản thân mình.”

Mặc dù trước đó ông ấy đã từ chối, nhưng lần này đồng ý: “Được, tôi sẽ thoái. Kỳ thực tôi cũng biết ĐCSTQ là xấu ác, nhưng tôi đã nghĩ rằng giữ lại thẻ đảng sẽ hữu dụng. Giờ đây tôi thực tâm muốn thoái xuất khỏi nó.” Tôi bảo ông ấy: “Gia đình anh cũng nên thoái.” Ông ấy hỏi: “Cha và các chú tôi đều đã qua đời. Làm sao họ thoái được đây?” Tôi bảo ông ấy thay họ thoái cũng có tác dụng. Sau đó ông ấy nói rằng sẽ khó thuyết phục em trai của ông ấy thoái. Tôi bảo ông ấy rằng chỉ cần tận sức làm và em trai ông ấy ấy không thoái thì cũng cố gắng ngăn anh ta tham gia bức hại Pháp Luân Công. Sau đó tôi bảo ông ấy: “Anh phải thành tâm tin Đại Pháp là tốt và Sư phụ sẽ quản anh. Anh tin nhường nào thì sức khỏe của anh sẽ tốt lên nhường đó.” Ông ấy liên tục nói: “Tôi tin, tuyệt đối tin.” Vợ tôi đưa cho ông ấy một tấm bùa hộ mệnh Đại Pháp và bảo ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Loáng cái đã ba năm trôi qua, tôi lại trở về quê nhà, và nghe nói ông ấy sống rất khỏe mạnh. Khi gặp lại, ông ấy sắc khí rất tốt, da dẻ hồng hào, mập mạp, thân thể không còn bóng dáng gì của chứng bệnh ung thư. Ông ấy mỉm cười bảo tôi: “Hiện tại cuộc sống của tôi khá tốt.” Câu chuyện của ông nhanh chóng lan truyền và gây oanh động hết thảy người dân trong thôn chúng tôi.

Những câu chuyện về sự thần kỳ của Đại Pháp như vậy có kể hoài cũng không hết. Từ những gì bản thân trải nghiệm, tôi cảm thụ được rằng Pháp Luân Công không phải là một môn khí công thông thường và Sư phụ không phải là người phàm. Tôi chân tâm hy vọng thế nhân có thể minh bạch chân tướng Đại Pháp, suy xét lại những lời dối trá của vô thần luận, và tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, được Đại Pháp ban phúc và bảo hộ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/26/377551.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/17/174666.html

Đăng ngày 08-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share