Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-01-2019] Tôi làm công việc kinh doanh, là môi trường để các tâm chấp trước như danh, lợi, tình phát triển. Tôi rất bận rộn với công việc và thường phụ thuộc vào chồng để giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Tôi đã không học Pháp nhiều, và tu luyện chưa tinh tấn. Tâm trí tôi đầy những suy nghĩ loạn bát nháo.

Hướng ngoại thay vì hướng nội

Tháng 9 năm 2017, chồng tôi bị đau dạ dày nghiêm trọng và không thể ăn được. Anh bắt đầu sụt cân. Anh không thể cùng tôi ra ngoài giảng chân tướng. 20 ngày trôi qua, anh ngày càng gầy hơn. Màu mắt chuyển vàng và điều này làm tôi rất lo lắng. Tôi nhắc anh cần học Pháp và phát chính niệm nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng mình đã không hướng nội một cách sâu sắc mà thay vào đó, tôi chỉ tập trung vào những việc làm không đạt tiêu chuẩn Đại Pháp của anh.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi công tác, người nhà gọi điện bảo tôi về nhà để chăm sóc cho chồng tôi vì anh đau đớn đến mức không thể ăn hay nói chuyện được. Tôi đã rất lo lắng. Tôi có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn khi anh ấy cố gắng thốt ra vài lời: “Xin hãy phát chính niệm cho anh.” Và tôi đã làm như anh yêu cầu.

Tôi lo lắng đến mức phát khóc. Tôi đã gọi và hỏi anh: “Anh có xin Sư phụ giúp không? Hãy nhanh xin Sư Phụ cứu… Nếu không có tác dụng, anh hãy đi viện.” Ngay lập tức tôi nhận ra mình đã sai khi xuất ra niệm này.

Sau khi cúp máy, tôi ngẫm lại những gì mình đã nói. Người thường đi bệnh viện và họ phải chịu sinh, lão, bệnh, tử. Chồng tôi từng bị bệnh gan và đã hồi phục sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bệnh viện không cứu được anh, chỉ có Sư phụ mới có thể cứu anh ấy!

Tôi liên tục tự nhủ: “Phải kiên định tín Sư tín Pháp.” Sau khi bình tâm lại, tôi nhẩm khẩu quyết phát chính niệm: “Pháp Chính càn khôn, tà ác toàn diệt.” Ngay cả khi tôi tỉnh giấc trong đêm, tôi cũng lập tức nhẩm ngay khẩu quyết.

Tôi trở về nhà khi kết thúc chuyến công tác vào ngày hôm sau. Sau cuộc nói chuyện ngắn, tôi ngồi xuống phát chính niệm cùng chồng. Trong những ngày đó, anh trông ảm đạm và gầy guộc. Da và mắt anh ngả màu vàng sáp. Anh nhìn rất tệ. Dần dần, tâm tôi tĩnh lại và ngừng lo lắng. Tôi cần phải phát chính niệm bằng tâm thanh tịnh.

Chúng ta là những đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, việc xuất hiện triệu chứng bệnh là điều không đúng. Chúng ta không nên thừa nhận bất cứ điều gì can nhiễu việc chúng ta học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Đây là thời khắc quan trọng cuối cùng để cứu chúng sinh, và Sư phụ chắc chắn sẽ không an bài cho chồng tôi bị bệnh. Chúng ta được Sư phụ bảo hộ, và chỉ đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài mà thôi!

Tôi xét lại tư tưởng của mình một lần nữa và hướng nội để tìm ra những thiếu sót của chính mình. Tôi nhận ra rằng tôi đã không học Pháp đầy đủ, chưa thực sự tu luyện tinh tấn và sau nhiều năm tu luyện, chấp trước của tôi về danh lợi và tâm oán hận vẫn rất mạnh mẽ.

Tôi có chấp trước về tiền trong tài khoản ngân hàng của chúng tôi. Tôi lo lắng sẽ không thể rút được tiền nếu có chuyện không hay xảy ra với chồng. Có phải chính chấp trước dơ bẩn này đã chiêu mời khổ nạn? Tại sao tôi lại lo lắng về tiền? Tôi cảm thấy xấu hổ, và đã phát chính niệm ngay sau đó để loại bỏ những chấp trước này.

Tôi đau lòng khi thấy chồng tôi, một đệ tử Đại Pháp đáng lẽ cần đi cứu người, giờ đây lại nằm trên giường để nghe bài giảng của Sư Phụ. Tôi vừa khóc vừa nói với anh rằng: “Anh là đệ tử Đại Pháp và anh có Sư Phụ vĩ đại. Vô số chúng sinh trong trường không gian của anh đang dõi theo anh, vương của họ, họ đang chờ đợi anh cứu họ. Sư phụ sẽ không bao giờ an bài để anh nằm trên giường như thế này, mà không thể làm gì vào thời gian phi thường như vậy. Anh phải đứng dậy và làm những gì anh nên làm…“ Chồng tôi cũng rơi nước mắt.

Sau đó, chồng tôi bắt đầu luyện bài công pháp ngồi thêm một giờ đồng hồ vào buổi tối mặc dù trước đó đã luyện vào buổi sáng. Anh hướng nội và bắt đầu tham gia các hạng mục Đại Pháp trên điện thoại, cố gắng hết sức để làm bất cứ điều gì anh nên làm mỗi ngày. Dần dần, tôi nhận thấy một số cải biến. Anh có thể ăn nhiều hơn và mắt anh không còn vàng nữa. Anh trở nên có sức sống hơn.

Trong vòng hai tuần, anh đã hồi phục mà không cần dùng thuốc hay đi viện. Đại Pháp thật kì diệu.

Thoát khỏi quan niệm người thường

Trong những năm gần đây vào mỗi mùa đông, tôi có các triệu chứng giống như cảm lạnh. Biểu hiện của nó là đau đầu và sốt. Sau đó tôi bị ho, có đờm trong cổ họng. Tiếp theo đó tôi bị sổ mũi và chảy nước mắt. Cuối cùng, tôi không thể ngủ được do nghẹt mũi. Một loạt các triệu chứng xuất hiện tiếp theo sau đó. Khi các triệu chứng cảm lạnh này xuất hiện, tôi trở nên rất khó khăn khi giao tiếp và cảm thấy rất khổ sở.

Đầu mùa đông năm 2016, tôi mặc rất nhiều quần áo để tránh bị cảm lạnh. Vì không tu luyện tinh tấn nên tôi sợ bị cảm lạnh. Tôi đã không nhận ra rằng tôi cần vứt bỏ quan niệm người thường và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Vì thế, các triệu chứng lại xuất hiện và tôi thật sự bị cảm lạnh, chúng kéo dài gần một tháng. Dường như đây là một quan mà tôi không thể tránh được.

Mùa đông năm 2017, các triệu chứng này lại quay trở lại và tôi cảm thấy mình sắp bị cảm lạnh. Tuy nhiên, lần này tôi rất tỉnh táo. Tôi nghĩ, mình là một học viên đã tu luyện nhiều năm, sao có thể bị cảm lạnh được? Không phải cách nghĩ như vậy là bất chính sao? Đó là quan niệm của người thường mà tôi cần phải thay đổi. Thời gian này là để cứu người, và tôi có thể bị cảm lạnh ở đây không? Tôi triệt để phủ nhận quan niệm người thường mà cựu thế lực đã cưỡng ép lên tôi.

Tôi hiểu rằng quan niệm “bị cảm lạnh” đã được cựu thế lực an bài, ép nhập vào tâm trí và trường không gian của tôi. Nó khiến tôi tin rằng mình bị cảm lạnh. Là một học viên, chúng ta nên hiểu rõ nghiệp bệnh là gì. Nó không là gì cả, và thậm chí tôi không nên có quan niệm về việc “bị cảm lạnh.” Tôi sẽ gánh chịu bất cứ điều gì tôi phải chịu đựng, nhưng tôi chắc chắn sẽ phủ nhận triệt để những an bài của cựu thế lực.

Tôi tiếp tục làm những việc tôi nên làm: học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Khi các triệu chứng hoặc suy nghĩ về việc bị cảm lạnh xuất hiện, tôi lập tức phủ nhận và không thừa nhận nó, tôi nói trong tâm rằng đó không phải là tôi và tôi nên chính lại trạng thái này.

Tôi đã đột phá những quan niệm cũ. Trong vòng chưa đầy một tuần, tôi cảm thấy hoàn toàn ổn mà không có bất kỳ triệu chứng nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/21/374084.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/14/175831.html

Đăng ngày 01-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share