Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-12-2018] Hệ thống chăm sóc sức khoẻ ở Trung Quốc đang rơi vào tình trạng khủng hoảng tài chính, sự không hài lòng của bệnh nhân cùng sự căng thẳng giữa nhân viên y tế và bệnh nhân. Sự căng thẳng đặc biệt cao trong phòng cấp cứu. Tôi là một bác sĩ phòng cấp cứu và chuyên về khoa nội. Tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm tu luyện của mình trong 13 năm làm việc trong phòng cấp cứu.

Đi học ở trường y là để “giúp đỡ người khác”

Tôi quyết định trở thành một bác sĩ khi còn là học sinh trung học. Tôi tin rằng mình sẽ đắc được phúc báo bằng cách giúp đỡ người khác. Một ngày nọ, cha hỏi tôi tại sao lại muốn trở thành bác sĩ. Tôi nói rằng đó là vì tôi muốn giúp đỡ những người khác. Một tuần sau, tôi may mắn có được một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi đọc cuốn sách lần đầu tiên, tôi đã hiểu được rất nhiều câu hỏi mà tôi từng thắc mắc về cuộc sống. Tôi cảm thấy được giác ngộ từ những lời giảng trong cuốn sách và hiểu được cuộc sống của con người có nghĩa gì. Tôi học được rằng vật chất đức không thể nhìn thấy được trong không gian này nhưng nó thực sự tồn tại ở không gian khác. Kể từ đó, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cảm thấy mình thật may mắn.

Sau khi học xong cấp ba, tôi vào học trường y. Sau khi học xong chương trình bác sĩ nội trú, tôi bắt đầu làm việc tại một bệnh viện hàng đầu.

Điểm thấp nhất trong tu luyện của tôi

Năm 2005, tôi bắt đầu làm việc trong khoa cấp cứu. Trong quá trình làm việc, tôi đã gặp và điều trị cho mọi loại người và mọi vấn đề mà người ta có thể hình dung ra. Số các ca bệnh tôi giải quyết khá là nhiều, và cường độ làm việc ở phòng cấp cứu khiến nó trở thành một môi trường tuyệt vời để tôi tu luyện tâm tính.

Việc chuyển từ môi trường học sang bệnh viện khiến tôi khó tập trung cả về công việc và tu luyện. Theo thời gian, tôi bắt đầu buông lơi tu luyện và cạnh tranh để được công nhận. Tôi đã nảy sinh chấp trước vào những thứ thời thượng và nhận tiền hoa hồng từ các công ty dược phẩm.

Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu thấy dễ mệt mỏi. Tôi trở nên lo lắng và chán nản, trong tâm đầy những suy nghĩ tiêu cực. Cảm thấy kiệt sức, tôi muốn chuyển khỏi khoa cấp cứu. Khi nhìn lại bản thân mình, tôi thấy rằng mình đã trượt đến điểm thấp nhất trong tu luyện.

Lòng từ bi và thiện tâm

Tôi có xu hướng suy nghĩ và hành động dựa trên cảm xúc của mình. Chẳng hạn, một lần tôi thấy khó chịu với một bệnh nhân đến phòng cấp cứu lúc hai giờ sáng vì một căn bệnh mà cô đã chịu đựng trong hai tháng. Tôi bực mình vì cô đã quấy nhiễu giấc ngủ của tôi trong khi cô có thể đến vào ban ngày.

Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ mình phải coi nhẹ lợi ích cá nhân và cố gắng nghĩ đến người khác từ góc độ của họ. Tôi đã có trải nghiệm về việc suy nghĩ từ vị trí người khác có thể thay đổi toàn bộ tình huống.

Một đêm nọ, một người phụ nữ và con trai bà ấy đến phòng cấp cứu. Người phụ nữ than rằng bị đau đầu. Các xét nghiệm của bà đều bình thường, ngoại trừ huyết áp tăng cao. Tôi đã viết yêu cầu chụp CT cho bà và bảo con trai bà nên đưa bà ấy đi đâu và làm gì.

Đó là một đêm rất bận rộn, chỉ có tôi và một y tá trực. Ngay sau đó, chàng trai trẻ quay lại và nói: “Không có ai trong khoa chụp X-quang cả, và tình trạng của mẹ tôi đang ngày càng xấu đi.” Tôi chạy đến phòng CT và thấy rằng bác sĩ X-quang đã sắp xếp việc chụp rồi, vì vậy tôi chạy lại phòng cấp cứu. Nhưng chàng trai trẻ lại quay lại lần nữa, phàn nàn rằng cậu ấy không thể tự mình xử lý các thủ tục của bệnh viện. Tôi bắt đầu khó chịu và quay lại phòng CT với cậu ta.

Tôi nghĩ rằng cậu ấy đã ổn, nhưng nửa tiếng sau cậu ta lại quay trở lại, nói: “Mẹ tôi bị xuất huyết não. Việc điều trị của bà bị trì hoãn do cô. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, tôi sẽ tìm đến cô.”

Nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi, bao gồm cả cách tôi nên đấu tranh với cậu ta và liệu tôi có nên gọi bảo vệ hay trưởng bộ phận. Làm như vậy sẽ chỉ làm cho tình hình xấu hơn. Tôi bình tĩnh lại và cố nhớ lời Sư phụ giảng. Tôi nói chuyện với chàng trai trẻ bằng giọng nhẹ nhàng. Cậu ta nói với tôi rằng mẹ cậu từng bị xuất huyết não hai lần trước nhưng đều phục hồi. Mẹ cậu là người thân duy nhất của cậu, và cậu vô cùng lo lắng cho bà như bất kỳ người con trai hiếu thuận nào.

Có lẽ tôi cũng sẽ tức giận nếu tôi là cậu ấy. Tôi suy ngẫm về hành động của mình và thấy rằng mình đã không hành động vì lợi ích tốt nhất cho họ. Tôi đã không làm mọi thứ để có thể giúp họ.

Sau khi nói chuyện với cậu ấy một lúc, tôi nói lời xin lỗi: “Tôi biết mình cần sửa đổi bản thân. Có lẽ vì tôi làm bác sĩ quá lâu nên đôi khi tôi bỏ qua một số chi tiết nào đó.” Sau khi chân thành xin lỗi, tôi cảm nhận được năng lượng tích cực từ cậu ấy, và cậu không còn tức giận nữa. Khi cậu ấy rời đi, tôi chúc mẹ cậu sớm bình phục và đề nghị giúp cậu ấy bất cứ điều gì mà tôi có thể. Cậu ấy cảm ơn tôi và cúi đầu khi chúng tôi rời đi.

Sự việc này khiến tôi hối hận vì đã bỏ lỡ nhiều cơ hội tu luyện chỉ vì tôi đã không nghiêm túc đối đãi với tu luyện của mình trong cuộc sống hàng ngày.

Đề cao

Cách tư duy biết nghĩ cho người khác khiến tôi trở nên tích cực. Ví dụ như, nó giúp tôi xem nhẹ lợi ích cá nhân, trước đây tôi cảm thấy xả bỏ lợi ích bản thân thật khó khăn, gần như không buông bỏ được. Nhưng bây giờ, tôi có thể thoải mái nói với người bán thuốc rằng: “Tôi không lấy tiền hoa hồng nữa”. Trong công tác, tôi thường có nhiều chủ ý vì biết nghĩ cho người khác, khiến cho hiệu quả công việc của mình ngày càng tốt hơn. Ví dụ như, hướng dẫn cho người nhà bệnh nhân cách làm thủ tục nhập viện, trước kia tôi phải nói lại nhiều lần khiến cho người nhà bệnh nhân sốt ruột, choáng váng đầu óc. Tôi biên soạn hướng dẫn quy trình nhập viện, đơn giản và rõ ràng, người nhà bệnh nhân cứ dựa theo thứ tự trong hướng dẫn sẽ rất thuận tiện. Đối với bệnh nhân bị sốt, tôi sẽ biên soạn cách uống thuốc ra sao, phòng ngừa như thế nào, chừng nào có bệnh nhân bị sốt, sau khi xét nghiệm xong, đưa cho họ một tờ giấy hướng dẫn, tránh khi họ về nhà lại không biết đỗi đãi với bệnh tình như thế nào. Đối với bệnh nhân cao huyết áp, tôi thường đưa cho họ một quy trình [điều trị] huyết áp do tôi biên soạn, cách uống thuốc và các biện pháp phòng ngừa thông thường tại nhà, thậm chí làm xét nghiệm và bắt mạch tôi đều chuẩn bị những hướng dẫn liên quan. Làm như vậy khiến cho công tác khám chữa bệnh về sau trở nên nhẹ nhàng hơn, bệnh nhân cũng vừa ý.

Tôi nhận ra rằng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên có hình tượng chính diện nhất. Một ấn tượng đầu tiên tích cực có thể hữu ích khi tôi nói chuyện với mọi người về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và sự tà ác của cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với việc tu luyện và các học viên. Vì vậy, tôi đã thay đổi kiểu tóc nam tính của mình và bắt đầu mặc quần áo đẹp hơn.

Một đêm, một cậu thanh niên bị sốt cao đến phòng cấp cứu cùng với bạn của mình. Tôi kê một đơn thuốc tiêm kháng sinh tĩnh mạch. Sau khi thấy cậu thanh niên đã ổn định, tôi nghe thấy bạn của cậu ấy và một y tá đang cãi nhau và có tiếng thuỷ tinh vỡ ở phòng bên cạnh. Tôi chạy đến và thấy rằng khi cậu bạn đó mang đơn thuốc từ khoa dược trở về và hỏi y tá nên đặt nó ở đâu, thái độ của y tá không tốt và cô ấy bảo cậu để nó trên bàn. Cơn nóng giận của họ bùng lên, chai thuốc rơi xuống và vỡ trên sàn nhà. Tôi yêu cầu y tá không nói thêm và đưa cậu ấy ra khỏi phòng rồi xin lỗi cậu.

Để tránh vấn đề nghiêm trọng hơn, tôi đã trả tiền cho đơn thuốc mua thay thế và mang nó đến cho chàng trai trẻ và cậu bạn. Y tá thông báo với tôi rằng chàng trai trẻ vẫn thiếu một liều thuốc. Tôi quay lại và đi đến hiệu thuốc lần thứ hai, người bạn đó cảm thấy hơi xấu hổ và đề nghị trả tiền cho đơn thuốc mua thay thế.

Tôi bắt đầu nói chuyện với cậu ta, và chúng tôi cùng nhau đi đến quầy thuốc. Cậu ấy kiên quyết muốn người y tá đó bị sa thải. Cậu ấy làm việc trong nghành du lịch và hiểu tầm quan trọng của dịch vụ khách hàng. Tôi để cậu ấy trút cơn giận và nói: “Tôi hy vọng công việc kinh doanh của cậu thành công, nhưng tôi nghĩ một nhà lãnh đạo tuyệt vời nên có một trái tim khoan dung, phải vậy không? Cô y tá kia làm việc rất chăm chỉ [nhưng chỉ] được trả mức lương thấp. Cậu sẽ thực sự được gì nếu cô ấy bị sa thải? Một doanh nhân có phẩm cách có đi tranh cãi với một y tá trẻ chỉ vì những thứ nhỏ nhặt không?” Cậu ấy bình tĩnh lại và nói: “Sẽ tốt hơn nếu cô ấy tận tâm và có trách nhiệm như chị. Chị là một người tốt.” Tôi nhìn vào mắt cậu ấy và nói: “Đó là vì tôi có tín ngưỡng. Tôi tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chính phủ Trung Quốc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nhưng Đại Pháp rất tốt và phổ biến bên ngoài Trung Quốc.”

Sau khi nghe những gì tôi nói, dường như cậu ấy đã quên cuộc cãi vã với y tá. Cậu nói: “Tôi đã đến Hồng Kông làm hướng dẫn viên một vài lần. Tôi thấy các học viên Pháp Luân Công phân phát tài liệu và nói chuyện với mọi người. Tôi nghĩ thật tuyệt khi chị nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công.” Lúc kết thúc cuộc trò chuyện, cậu ấy vui vẻ thoái tất cả các tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản.

Khi cậu ấy quay trở lại hỏi thăm về tình trạng của người bạn, cậu mang một chai trà xanh đưa tôi uống. Tôi đã rất xúc động. Sau trải nghiệm đó, tôi càng chú ý hơn đến việc tận tâm và có trách nhiệm trong mọi giao thiệp với bệnh nhân của mình và những người đi cùng.

Tôi vẫn còn rất nhiều thiếu xót cần phải tu bỏ, bao gồm cả tâm lười biếng, cứng đầu và bốc đồng. Nhờ những kinh nghiệm tu luyện và học cách cân nhắc cho người khác, giờ đây tôi có một mong muốn chân chính là loại bỏ các chấp trước khác của mình. Tôi muốn chủ động hơn trong tu luyện và đồng hóa với Đại Pháp.

Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào chưa đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/26/378890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/3/175098.html

Đăng ngày 27-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share