Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2018] Tôi là một nông dân 68 tuổi và mới chỉ học hết tiểu học. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi phải chịu đựng nhiều bệnh tật bao gồm viêm khớp, bệnh lý ở mắt, phụ khoa, thiếu máu và chóng mặt. Tôi luôn luôn cảm thấy mệt mỏi, không thoải mái và muốn nằm nghỉ, nhưng khi nằm xuống thì tôi lại không thể ngủ được.

Tháng 11 năm 1997, sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Từ đó đến nay tôi có sức khỏe tốt và không dùng đến viên thuốc nào.

Từ bi với người báo cáo tôi

Năm 2000, vợ chồng tôi mua một căn nhà ở miền quê và chúng tôi sống ở đó cho đến nay.

Trong làng có một phụ nữ sinh sống bằng nghề nhặt rác, và cuộc sống cô ấy rất khó khăn. Tôi muốn nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại. Sau khi chúng tôi nói chuyện với nhau vài lần, vào một ngày năm 2002, tôi đã kể với cô ấy rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại Pháp Luân Công như thế nào.

Bị ảnh hưởng thâm sâu bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ cô ấy đã không tiếp nhận những gì tôi nói. Thay vào đó, cô ấy đã báo cáo tôi với Ủy Ban nhân dân khu vực.

Hai ngày sau, thư ký Ủy ban, Phó thư ký và Chủ tịch Ủy ban cùng đến nhà tôi. Họ muốn biết liệu tôi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nhận ra rằng người phụ nữ ấy đã báo cáo tôi.

Tôi bình tĩnh nói với họ Pháp Luân Đại Pháp là tốt như thế nào và sức khỏe của tôi đã được cải thiện sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ra sao. Thư ký nói: “Được thôi, miễn là bà khỏe mạnh.” Rồi cả ba rời đi.

Sau đó, tôi không ôm giữ bất cứ oán hận nào với người phụ nữ đó. Tôi hiểu cô ấy cũng là nạn nhân của những tuyên truyền đầu độc từ ĐCSTQ. Tôi mỉm cười và chào cô ấy mỗi khi gặp cô ấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tha thứ cho những người hàng xóm

Để có thêm thu nhập, chúng tôi đã trồng rất nhiều cây tre gần ngôi nhà cũ của chúng tôi ở làng quê, và hàng năm chúng tôi bán được vài tấn cây tre.

Một người buôn tre đã đến nhà tôi năm 2007. Chúng tôi đồng ý bán tre cho ông ấy và đã thỏa thuận xong giá cả. Ông ấy đã viết một đơn đặt hàng cho chúng tôi.

Vài tháng sau, khi đến thời điểm thu hoạch, tôi trở về căn nhà của mình. Thật không thể tin được là tất cả cây tre đều biến mất, kể cả những chiếc măng nhỏ cũng biến mất! Mảnh đất hoàn toàn trống không.

Trong tâm tôi biết rằng người hàng xóm đã làm việc này. Tôi bình tĩnh lại và tự nhủ rằng tôi không nên tức giận. Tôi nói với chính mình: “Mình tu Chân – Thiện – Nhẫn, và mình không nên tức giận với họ. Mình cần gặp người buôn tre và bảo ông ấy không cần đến nữa.”

Tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Người luyện công chúng ta đối với ‘mất và được’ như thế nào? Nó khác với người thường; điều người thường muốn được chính là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái. Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái lại: chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ tư)

Tôi hiểu rằng mình phải theo tiêu chuẩn cao hơn – tiêu chuẩn của Pháp. Tôi coi những gì xảy ra là việc tôi phải hoàn trả những gì đã nợ anh ấy từ kiếp trước. Với suy nghĩ này, tâm tôi tràn đầy an hòa. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi không thể bình tâm và vị tha được như thế.

Tôi cũng trồng lại khoảng hơn hai mươi cây tre. Đến năm 2012, những cây tre này đã lớn và có đường kính khoảng 15-12cm.

Người hàng xóm của tôi có một con trâu to. Ông ấy không làm cọc buộc và luôn luôn cột con trâu vào một trong những cây tre của tôi. Con trâu thường mài sừng vào thân cây tre và chẳng mấy chốc làm cây chết. Người hàng xóm ấy bắt đầu cột con trâu này sang một cây tre khác và chặt cây tre đã chết về làm củi đun.

Sau khi biết chuyện, tôi giữ bình tĩnh và không tranh đấu với họ. Một ngày nọ, bà thím đến nhà và chửi mắng tôi.

Tôi không tranh cãi lại hoặc bảo vệ bản thân. Tôi hiểu rằng bà ấy đang giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi không nên đáp lại mà nên cám ơn bà ấy!

Anh rể cho tôi cơ hội đề cao

Năm 2008, anh rể tôi được bổ nhiệm làm Trưởng nhóm sản xuất của làng và chịu trách nhiệm phân bổ lại đất nông nghiệp cho dân làng dựa trên số nhân khẩu của mỗi gia đình. Chồng và con trai tôi đã chuyển đăng ký cư trú ra khỏi làng và chỉ còn lại mình tôi được đăng ký.

Những mảnh đất tốt đã được chia cho những người khác, và anh rể thì phân cho tôi một mảnh đất cằn cỗi, chung quanh toàn là đá, ao hồ và những mảnh đất của người khác.

Những người khác sẽ không nhận mảnh đất này nếu họ được chia như tôi. Rõ ràng là anh rể đã bắt nạt tôi. Nhiều dân làng cũng cảm thấy rằng anh ấy đang đối xử bất công với tôi.

Tôi nhớ rằng mình là một người tu luyện và nên nghĩ đến người khác trước. Tôi nhận ra rằng làm lãnh đạo cũng không hề dễ dàng gì, và tôi không nên phàn nàn về mảnh đất mà anh ấy đã chia cho tôi. Tôi mời gia đình anh ấy đến ăn tối với chúng tôi và nói cho họ nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều rất vui mừng.

Con xin chân thành cảm ơn từ bi cứu độ của Sư phụ. Con sẽ tu luyện tinh tấn hơn nữa và thức tỉnh nhiều người hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/29/376362.html

Bảng tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/9/175766.html

Đăng ngày 23-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share