Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2018] Tôi là một phụ nữ 48 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 12 năm cùng với gia đình của tôi. Mặc dù tôi bước vào tu luyện với mục đích chữa bệnh (viêm loét đại tràng) nhưng tôi không bị chấp trước vào mục đích chữa bệnh. Vì vây, chứng viêm ruột của tôi dần dần được cải thiện.

Trước cuối năm ngoái, tôi đã gặp hai giả tướng nghiệp bệnh giống với bệnh trước đây của tôi. Tôi không để tâm nhiều đến chúng và đã vượt qua trong vài tháng. Tuy nhiên, vào tháng 12 năm ngoái, tôi bắt đầu phát hiện có dịch nhầy trong phân. Ban đầu, tôi không quá coi trọng, nhưng sau đó tình trạng trở nên tệ hơn. Thấy vậy, tôi bắt đầu dao động.

Chồng tôi đã bị nghiệp bệnh can nhiễu nhiều năm và đột ngột qua đời vào năm ngoái. Đó là một đòn đánh nặng đối với tôi, cũng ảnh hưởng tới gia đình tôi và bạn bè. Thậm chí cả những người biết chân tướng về Đại Pháp cũng cảm thấy khó hiểu về cái chết của chồng tôi và bàn ra tán vào về việc này. Nhưng điều đó không làm lung lay sự kiên định đức tin của tôi vào Sư phụ, cũng không can nhiễu được đến sự tu luyện của tôi. Tôi tiếp tục cố gắng làm tốt ba việc.

Tuy nhiên, nghiệp tư tưởng của tôi còn khá mạnh. Sau khi chồng tôi mất, tôi bắt đầu lo nghĩ con trai tôi sẽ ra sao nếu tôi có chuyện. Một buổi sáng, tôi thấy rất nhiều dịch nhày trong phân, điều này khiến tâm tôi bất an. Tôi không sao ngủ thêm được nữa, bèn dậy đọc sáchChuyển Pháp Luân. Tôi học Bài giảng thứ Sáu và được đoạn Pháp sau khắc khảm trong tâm tôi:

“Người luyện công trong tương lai tu luyện sẽ không thoải mái, thân thể xuất hiện nhiều công, đều là những thứ rất mạnh mẽ [chuyển] động qua lại trong thân thể chư vị, làm cho chư vị khó chịu thế này, khó chịu thế kia. Nguyên nhân chư vị không thoải mái chủ yếu là chư vị cứ lo sợ thân thể bản thân mình bị bệnh nào đó; kỳ thực ở trong thân thể xuất hiện những thứ rất mạnh mẽ, xuất ra đều là công, đều là công năng, còn có rất nhiều thể sinh mệnh. Nếu [chúng chuyển] động, chư vị sẽ cảm thấy thân thể phát ngứa, đau, khó chịu, v.v.; đầu dây thần kinh cảm giác rất linh mẫn; các loại trạng thái đều xuất hiện. Chừng nào thân thể chư vị chưa được vật chất cao năng lượng chuyển hoá, đều có các loại trạng thái [như thế], mà nguyên đây là điều rất tốt. Làm một người tu luyện, chư vị mãi cứ coi bản thân mình là người thường, mãi cứ cho rằng có bệnh, thì hỏi luyện sao đây? Trong luyện công khi chúng ta gặp kiếp nạn, chư vị [nếu] vẫn cứ coi bản thân mình là người thường, tôi nói rằng tâm tính của chư vị lúc ấy đã rớt xuống chỗ của người thường. Chính tại vấn đề này, thì ít nhất chư vị cũng đã rớt xuống tầng kia của người thường.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc đoạn Pháp đó, tôi rơi nước mắt và cảm thấy Sư phụ đang coi sóc đệ tử của Ngài. Mặc dù tôi đã đọc Chuyển Pháp Luânhàng trăm lần rồi, nhưng tôi không thể hiểu được rõ ràng những câu đó. Một thời gian ngắn sau, tôi đã tống khứ được chấp trước về bệnh, và đường ruột của tôi dần dần trở nên tốt hơn.

Tuy nhiên trong suốt đợt Tết Nguyên đán, tôi lại trải qua nghiệp bệnh, các vấn đề đường ruột đã quay trở lại. Tôi nhớ lại rằng hướng nội là Pháp bảo cho đệ tử Đại Pháp. Tìm kiếm trong nội tâm mình, tôi phát hiện ra mình không trân quý cuộc sống và cơ hội tu luyện. Tôi cũng thấy rằng mình có cảm giác cô đơn và tuyệt vọng sau khi chồng tôi qua đời. Tôi thường bị mắc kẹt trong những quan niệm của người thường và cho rằng chỉ khi kết thúc cuộc đời này thì tôi mới không phải chịu đựng đau khổ nữa.

Chính vì vậy mà cựu thế lực đã bức hại tôi bằng cách lợi dụng các quan niệm người thường của tôi. Tôi nhận ra, nếu Sư phụ trân quý đệ tử của Ngài, tại sao tôi lại không trân quý cuộc sống và cơ hội tu luyện của mình? Mặc dù hiểu nguyên lý ấy, tôi vẫn bị mắc vào quan niệm của người thường. Từ giờ trở đi, tôi phải tu luyện tinh tấn. Tôi đã có Sư phụ và Pháp, và hàng ngày tôi có thể đọc bài chia sẻ của các đồng tu. Tôi không hề cô đơn.

Nhận ra điều này, tôi phát chính niệm, kiên định tín tâm vào Sư phụ và Pháp, và tu luyện tinh tấn. Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi hiếm khi chính lại hành động của mình sau khi hướng nội. Thay vào đó, tôi lại tin rằng tôi biết tu luyện khi loại trừ được nghiệp tư tưởng.

Khi tâm tôi kiên định thì mọi thứ đều được chính lại. Sau đó, tôi bắt đầu bị táo bón, mấy ngày liền không đi vệ sinh. Tôi lại bắt đầu lo lắng nhưng tôi không thấy bụng mình chướng lên. Tôi cảm thấy Sư phụ đang giúp tôi tiêu trừ nghiệp bệnh này, vì thế, tôi bỏ qua những lo lắng này. Kết quả là đường ruột của tôi đã trở nên tốt hơn. Giờ đây, nghĩ về điều đó, tôi tin rằng những khổ nạn trong thời gian qua đã thực sự giúp tôi đề cao bản thân. Điều đó cho thấy bất cứ điều gì mà các học viên gặp đều là hảo sự.

Mặc dù đường ruột của tôi chưa bình phục hoàn toàn nhưng một số chấp trước và nghiệp tư tưởng thực sự đã được loại bỏ trong giai đoạn này. Tôi không còn lo lắng quá nhiều về điều đó. Sau đó, tôi vẫn còn dịch nhầy hoặc máu trong phân. Tôi nghĩ, Sư phụ đang tống khứ những thứ xấu ra khỏi thân thể tôi và tôi nên tống khứ những lo lắng của mình. Mặc dù tôi đã buông bỏ được chấp trước vào bệnh tật nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tình trạng này kéo dài với thân thể tôi là không đúng. Một đêm, tôi nghĩ, “Nếu ruột tôi có nhiều thứ dơ bẩn đến thế cần phải bài tiết ra thì cứ để nó ra thôi. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi không sợ điều này bởi vì tôi đã có Sư phụ bảo hộ.” Ngày hôm sau, triệu chứng bệnh đường ruột lại xuất hiện.

Buổi tối, khi đang nằm trên giường, tôi biết rằng tôi cần phải hướng nội tìm ra những chấp trước mà tôi vẫn chưa nhận ra. Tôi phát hiện ra nhiều chấp trước như thiếu từ bi, truy cầu lợi ích cá nhân, vị tư và đố kỵ. Tôi nhận ra chấp trước cứng đầu nhất mà tôi dường như không thể buông bỏ đó là cái tình với chồng.

Sư phụ giảng:

“Tôi đưa một đạo lý đơn giản này cho chư vị, con người ấy đều chấp trước vào tình thân [quyến] trong người thường, chư vị có biết trong người thường luân hồi chuyển đời đã bao nhiêu lần rồi không? Chư vị đã từng có bao nhiêu cha mẹ anh em vợ chồng con cái không? Khi chư vị chuyển đời trong người thường, những người thân trong mỗi một đời của chư vị chư vị đều đã từng nhớ đến họ như vậy, chư vị có thể nhớ hết không? Đâu là người thân thực sự của chư vị? Nơi tạo ra sinh mệnh chư vị mới là người thân thực sự của chư vị, họ đang đợi chư vị quay trở về, chư vị lại mê tại nơi này, chấp trước vào những thứ tạm thời này.” (Giảng pháp tại Pháp hội Houston)

Mặc dù tôi hiểu những điều Sư phụ đã chỉ dạy nhưng tại sao tôi vẫn chưa tống khứ được chấp trước này? Ngay cả người thường cũng có thể vượt qua trong vòng một năm gì đó, vậy mà tôi không thể không khóc khi nhắc tới chồng mình. Mọi thứ về chồng tôi cũng như là cái bóng đang bám lấy tôi. Tôi nhận ra rằng, tôi thật sự có chấp trước vào tình mà tôi không muốn vứt bỏ. Sau đó, tôi đã quyết tâm rằng mục đích của cuộc đời mình là tu luyện và tôi phải tống khứ chấp trước này ngay. Tôi quyết tâm sát sao từng ý niệm của mình để đảm bảo duy trì chính niệm. Tôi quyết định phải tu luyện tốt bằng cách loại trừ các chấp trước.

Đột nhiên, tôi cảm thấy như đường ruột của tôi được kéo ra căng ra và nhiều bánh xe nhỏ đang xoáy trong đường ruột tôi. Tôi cảm thấy đường ruột của mình đã bình phục bởi vì Sư phụ đã sử dụng vô số Pháp Luân để làm dịu đi những vết loét trong ruột. Lúc đó, tôi biết chắc rằng mình đã ổn trở lại. Lần đầu tiên trong hơn nửa năm, tôi không còn dịch nhày trong phân nữa. Tôi biết mình đã khỏe lại rồi, và cảm nhận được Sư phụ đang ở bên tôi. Ngay khi tôi thấy chấp trước này đã được tống khứ, Sư phụ đã giúp tôi loại trừ một lượng lớn nghiệp bệnh. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không từ nào có thể diễn tả được, điều duy nhất tôi có thể làm đó là làm tốt ba việc.

Tôi đã nhận ra rằng, miễn là tôi tin tưởng vào Sư phụ và Pháp, tôi có thể vượt qua bất kỳ khổ nạn nào.

Sư phụ đã giảng,

“Chư vị trong toàn bộ quá trình tu luyện đều đang tồn tại một vấn đề nhận thức căn bản về Pháp, vấn đề chư vị có kiên định hay không, một mạch cho đến khi chư vị tu luyện tới bước cuối cùng, vẫn đang khảo nghiệm chư vị có kiên định vào Pháp hay không.” (Kiến nghị tại Hội nghị Phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Bắc Kinh [1994], Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

Qua khảo nghiệm vượt quan nghiệp bệnh, tôi được trải nghiệm sâu sắc về việc Sư phụ luôn coi sóc đệ tử như thế nào. Chỉ khi tu luyện tinh tấn, tống khứ các chấp trước, và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, tôi mới không để Sư phụ phải thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/14/377646.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/24/174746.html

Đăng ngày 23-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share