Theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-1-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống tại một thị trấn nhỏ ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Năm nay tôi 72 tuổi. Tôi từng mắc chứng thoát vị đĩa đệm cột sống, đau lưng và tê mỏi chân tay, dẫn đến phải nằm liệt giường mỗi khi chứng bệnh tái phát nghiêm trọng. Tôi cũng mắc các bệnh như viêm khí quản, đau ngực và bệnh tim. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào tháng 5 năm 1997. Sức khỏe của tôi nhanh chóng cải thiện trong vòng vài tháng, mà không cần phải dùng đến thuốc. Cả gia đình được chứng kiến hiệu quả khỏi bệnh cũng như những thay đổi khác ở tôi nên họ ủng hộ quyết định tu luyện của tôi.

Khi tôi xem các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi thấy một vị Phật đang mỉm cười giảng bài. Tôi đã nghĩ mình bị ảo giác. Sau đó, tôi thấy Sư phụ mặc một bộ áo vest. Tôi nhận ra đây không phải là một Pháp bình thường. Và tiếc rằng tôi đã không được gặp Đại Pháp sớm hơn!

Do không được học hành đầy đủ nên tôi không đọc được nhiều chữ trong sách Chuyển Pháp Luân. Chính vì thế, tôi đã dành nhiều thời gian hơn để học Pháp so với những người khác. Không lâu sau, tôi có thể đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân, và sau một thời gian, tôi bắt đầu học thuộc cuốn sách.

Tuy nhiên, cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã diễn ra hai năm sau. Tôi tự hỏi tại sao chúng tôi không được phép học một pháp môn tuyệt vời thế này. Vì thế, tôi quyết định đến Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp cùng với các học viên khác. Chúng tôi bị bắt khi mới đến Thiên Tân, và bị giam giữ tại một trại giam trong 13 ngày. Khi quay trở về nhà, cảnh sát tiếp tục quấy rối tôi.

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Do việc khiếu nại lên chính phủ dường như không có tác dụng, nên tôi quyết định sẽ làm các tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi cùng các học viên khác treo các biểu ngữ có thông tin về Đại Pháp và phân phát tài liệu giảng chân tướng ở tất cả các ngôi làng trong khu vực chúng tôi sinh sống.

Chúng tôi đã đến từng hộ gia đình để nói với mọi người về Đại Pháp mà không hề sợ hãi. Chúng tôi đã thuyết phục hàng chục người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Mỗi ngày, chúng tôi đều về đến nhà an toàn và hiểu rằng Sư phụ luôn ở bên chúng tôi.

Trong suốt thời gian đó, tôi luôn tinh tấn học Pháp. Khi thời tiết không thuận lợi, tôi sẽ ở nhà để học thuộc Pháp. Tôi đã học thuộc sách Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II.

Chúng tôi đã giảng chân tướng tại 28 ngôi làng. Một lần, chúng tôi đến một ngôi nhà có người chồng là đảng viên. Khi nghe đến việc thoái ĐCSTQ, ông ấy phản đối kịch liệt. Chúng tôi không hề cảm thấy sợ hãi trước phản ứng của ông ấy và tiếp tục giảng chân tướng để ông ấy hiểu. Mặc dù không thoái Đảng nhưng ông ấy đã ghi nhận những gì chúng tôi nói.

Thỉnh thoảng khi chúng tôi treo băng rôn vào ban đêm, chúng tôi trông thấy ánh sáng đỏ và những vệt sáng vàng trên bầu trời. Tất cả đều rực rỡ và đầy màu sắc. Chúng tôi hiểu Sư phụ dùng cách này để khích lệ chúng tôi.

Một lần, khi chúng tôi đi phân phát Cửu Bình, mặc dù không mang theo nhiều tài liệu, nhưng chúng tôi lại có cảm giác như có một kho sách nhỏ vô tận trong túi và có thể phân phát các tài liệu cho tất cả mọi người trong ngôi làng.

Trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp

Một lần, sáu trong số mười một học viên, trong đó có cả tôi đi treo băng rôn Đại Pháp đã bị cảnh sát bắt giữ và bị đưa đến một trại giam giữ, đó là một nơi rất tồi tệ. Nhiều người trong chúng tôi bị ghẻ khi ở đó. Thức ăn còn tệ hơn cả thức ăn cho lợn.

Do tôi vùng vẫy khi cảnh sát tìm cách trấn áp tôi, nên tôi bị còng tay lại và phải đeo xiềng xích nặng. Tôi vô cùng đau đớn và di chuyển khó khăn. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm và nói với chiếc còng tay rằng: “Còng tay à, ngươi được người ta sử dụng để ngăn cản ta ăn uống và trốn thoát, nhưng điều này sẽ đem đến cho ngươi nghiệp xấu. Ngươi cũng là một sinh mệnh, vậy nên hãy thả ta ra và ngươi sẽ có một tương lai tốt đẹp. Ngươi là một sinh mệnh và có thể chọn lựa tương lai cho chính mình. Hãy thả ta ra”. Vậy là, chiếc còng tay đã tự động mở ra.

Các lính canh tiếp tục còng tay tôi lại và chặt đến nỗi cổ tay tôi bị tứa máu. Trong khoảnh khắc đó, tôi trông thấy một đứa trẻ với mái tóc kết bím xuất hiện trước mặt. Tôi cất tiếng: “Nhìn xem đứa bé nhảy tung tăng thật đáng yêu làm sao. Nhưng tay ta lại đang bị trói nên không thể ôm được cháu”. Đứa bẻ ấy chỉ mỉm cười và tiếp tục nhảy nhót xung quanh. Tôi chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác.

Tôi nén chịu đau đớn khi bị xiềng xích. Khi không thể chịu đựng được nữa, tôi tự nhủ: “Sư phụ, con thực sự không thể chịu đựng hơn được nữa. Xin Ngài hãy giúp không để những kẻ ác này còng tay con”. Ngay sau đó, tôi bất tỉnh.

Các học viên gọi lính canh đến tháo còng tay cho tôi. Họ dẫn theo một bác sĩ. Vị bác sĩ này lên tiếng: “Sao các anh có thể đối xử với một người già như thế này? Thật tồi tệ!” Một học viên khác ở đó cũng bị còng tay. Sau đó, lính canh cũng tháo còng tay cho người này.

Nữ cai tù, người đã còng tay tôi, bị ốm trong mấy ngày liền. Khuôn mặt của cô ấy tái xanh đầy vẻ mệt mỏi. Cô ấy nói với tôi: “Gia đình bà rất lo lắng cho bà. Họ nói tôi hãy đối xử tốt với bà”. Tôi đáp lời: “Người của cô không hiểu được tại sao tôi lại treo những băng rôn đó. Chính vì thế mà các cô đã bức hại tôi. Các cô nên trả tự do cho tôi”. Những lính canh ở đây đã thay đổi suy nghĩ. Tôi giảng chân tướng cho họ và nhiều lính canh đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi từng nói với họ: “Đừng tiếp tục tham gia vào cuộc bức hại này. Các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Sao các anh có thể bức hại những người tốt như vậy chứ?“ Một số người đã hiểu ra sự thật và đối xử tốt với tôi.

Trong thời gian bị giam cầm, tôi đã học thuộc sách Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Một học viên khác đã mang theo 30 bài giảng của Sư phụ. Chúng tôi cùng nhau học thuộc Pháp, và tinh tấn hơn trên con đường tu luyện của mình.

Tu luyện trong tù

Chúng tôi bị giam giữ tại trại tạm giam trong sáu tháng trước khi bị chuyển đến một nhà tù. Tại đây, tôi bị đưa đến phân trại “chuyển hóa”.

Giám ngục ở đó rất tàn ác. Họ hiểu rằng chúng tôi là những người tốt và sẽ không chịu từ bỏ đức tin của mình. Vì vậy, sau khi bức hại tôi được khoảng năm ngày, họ buộc tôi đóng dấu vân tay vào giấy đồng ý từ bỏ đức tin khi tôi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Sư phụ giảng:

“Thân tại thử sơn trung

Thần tư du tiên cảnh

Thùy thị cổ Trung Nguyên

Bất tri Đại Đường phong” (Đường Phong,Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Thân ở trong núi này

Thần tư du tiên cảnh

Ai là Trung Nguyên xưa

Không biết Đại Đường phong” (Đường Phong, Hồng Ngâm II)

Nhớ đến bài thơ này, tôi đột nhiên tỉnh táo và bắt đầu khóc. Tôi cầu xin Sư phụ tha thứ và hứa sẽ viết một bản nghiêm chính thanh minh. Các học viên đang phát chính niệm hỗ trợ cho tôi ở nhà, còn tôi ở đây làm những việc sai trái này.

Sáng hôm sau, lính canh để tôi ở lại phòng giam cùng một học viên khác. Tôi nói với cô ấy là tôi muốn viết Nghiêm chính thanh minh. Cô ấy cũng muốn viết một bản như vậy.

Đến sáng ngày tiếp theo, tôi dậy sớm để viết Nghiêm chính thanh minh. Sau đó, lính canh đến và chỉ vào một học viên khác trong khi nói chuyện với tôi: “Bà hãy nhìn xem cô ta đang thất vọng như thế nào kìa, cô ta viết Nghiêm chính thanh minh để không thừa nhận tuyên bố từ bỏ đức tin của cô ta đấy!”. Tôi đáp lại: “Đừng tức giận vậy. Sao chúng tôi có thể từ bỏ đức tin của mình chỉ vì bị ai đó ép buộc chứ? Chúng tôi đang từ bỏ điều gì? Chẳng phải nó sẽ khiến chúng tôi trở thành người xấu hay sao? Chính tôi cũng đã viết một bản Nghiêm chính thanh minh”.

Sau đó, nữ đội trưởng lính canh bước vào. Tôi nói với cô ấy rằng: “Tôi khỏi được bệnh là nhờ có Pháp Luân Công”. Tôi giảng chân tướng và đọc cho cô ấy nghe bản Nghiêm chính thanh minh của mình. Cô ấy đáp lại: “Vậy là bà đang làm theo những gì Sư phụ bà muốn, nhưng còn tôi thì sao?” Cô ấy ngụ ý bản thân sẽ bị mất khoản tiền thưởng. Một cảm giác từ bi trỗi dậy trong tôi nên tôi đã an ủi cô ấy. Từ đó về sau, cô ấy đã đối xử với tôi tử tế hơn.

Tôi nói với cô ấy rằng đây là một công việc nguy hiểm và khuyên cô ấy nên chuyển sang một vị trí khác. Cô ấy được điều động tới một phân khu khác của nhà tù, một nơi không chịu trách nhiệm việc bức hại Pháp Luân Công. Tôi vẫn ở trong phòng giam trước nhưng không còn ai dám bức hại tôi nữa.

Sau đó, tôi lên tiếng yêu cầu không ai được bắt tôi phải làm các công việc cực nhọc. Một số tù nhân đã cố thuyết phục tôi làm việc, nên tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau cùng, lính canh đã ngừng gây áp lực và tỏ ra tôn trọng tôi.

Thuyết phục các học viên cũ quay lại với Đại Pháp

Tôi duy trì việc liên lạc với các học viên đã từ bỏ tu luyện. Chẳng mấy chốc, ngày càng có nhiều học viên quay lại với Đại Pháp. Các cai tù cũng thừa nhận những bản Nghiêm chính thanh minh do học viên viết.

Một học viên cho hay: “Thậm chí một người phụ nữ lớn tuổi cũng quay lại với Đại Pháp, vậy còn điều gì khiến chúng ta phải sợ hãi đây?” Chẳng bao lâu sau, ngoại trừ một nữ học viên, còn lại tất cả hơn 50 người đều quay lại con đường tu luyện. Vì vậy, tôi đã nói chuyện động viên người nữ học viên này. Một thời gian sau khi tôi ra tù, cô ấy cũng được thả ra. Sau đó, cô ấy nói với tôi rằng: “Tôi đã quay lại với Đại Pháp”.

Trong ba năm ở tù, tôi bị cô lập với thế giới bên ngoài và dựa vào việc học thuộc Pháp để tồn tại.

Trước khi được thả ra, các nhân viên cảnh sát đã tìm cách buộc tôi phải làm ba việc.

Việc đầu tiên là trải qua một bài kiểm tra của nhà tù. Tôi từ chối làm việc này thì được biết tôi cần phải viết đơn kháng cáo. Vì thế, tôi đã viết trên tờ giấy: “Tên tôi là … và tôi sẽ không tham gia bất cứ một cuộc kiểm tra hay hoạt động nào của nhà tù vì đức tin của tôi vào Pháp Luân Công”. Sau đó, tôi ký tên của mình. Các tù nhân trong phòng giam vô cùng sửng sốt với những gì tôi viết, nhưng đây là cách tôi thực sự cảm thấy mình cần phải làm vậy. Sau đó, không còn ai yêu cầu tôi tham gia bất kỳ loại kiểm tra nào nữa.

Trước khi được trả tự do, họ muốn nói chuyện với tôi nhưng bị tôi từ chối. Nhưng sau khi chứng kiến các học viên khác bị bức hại vì từ chối làm việc nặng nhọc, tôi đã đổi ý. Tôi cho rằng mình cần giảng chân tướng cho các cai tù. Họ từ chối nghe và lấy dấu vân tay của tôi. Sau khi tôi quay lại phòng giam, tôi bắt đầu phát chính niệm và không thừa nhận dấu vân tay đã điểm chỉ. Một thời gian sau, tôi nghe nói những người từ Phòng 610 đến và nói với lính canh là đừng lấy dấu vân tay của tôi nữa.

Sau cùng, họ yêu cầu tôi ký vào ảnh chụp chân dung nhằm đảm bảo tôi sẽ quay lại nơi cư trú, nhưng tôi từ chối. Vì vậy, họ nói tôi sẽ phải trở lại buồng giam. Tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh, vì tôi không sợ hãi. Con đường tu luyện của tôi là do Sư phụ an bài và không có tà ác nào có thể khiến tôi lay động. Vì lẽ đó, ngày mai tôi sẽ có thể rời đi. Quả đúng như vậy, tôi đã được thả ra ngay ngày hôm sau.

Trong khi gói ghém đồ đạc, tôi phân phát tất cả mọi thứ của mình cho các học viên và tù nhân khác. Một trong số họ lấy vỏ gối của tôi. Người tù nhân này nói: “Bà là một người có đức tin và tôi biết những người như bà đều là những người tốt. Tôi sẽ không dùng vỏ gối này mà sẽ giữ nó như một vật kỷ niệm”. Tôi cũng động viên các học viên ở lại kiên trì tu luyện và đối xử với những lính canh bằng lòng từ bi.

Vào ngày trước khi tôi rời đi, tôi vẫn đi giảng chân tướng với mọi người.

Ra tù

Sau khi được thả ra, tôi tiếp tục học thuộc Pháp. Tôi đã học thuộc 240 trang của sách Chuyển Pháp Luân trong nhà tù và tiếp tục học thuộc 92 trang còn lại sau khi được thả ra. Tôi cũng học thuộc Hồng Ngâm III và Hồng Ngâm IV.

Khi tôi còn 12 bài thơ để học thuộc trong sách Hồng Ngâm IV, tôi bắt đầu buông lơi và cảm thấy miễn cưỡng học tiếp. Sau đấy, tôi tự nhủ không nên để lãng phí thêm thời gian và tiếp tục học thuộc những bài thơ còn lại.

Tôi cũng gọi điện thoại để giảng chân tướng và khuyến khích mọi người thoái ĐCSTQ. Vì tôi kiên định và thanh tỉnh, nên Sư phụ đã giúp tôi. Rất nhiều người đã nhanh chóng đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Mỗi khi tôi giảng chân tướng, tôi lại nhớ đến một câu trong bài thơ của Sư phụ:

Đại nạn tiền cứu nhân tranh phân đoạt miểu (Thực hiện thệ ước, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

Cứu người trước đại nạn là giành giật từng phút từng giây (Thực hiện thệ ước, Hồng Ngâm III)

Tôi cảm thấy không có điều gì có thể ngăn cản tôi cứu người. Bởi lẽ đó là huyền năng của Đại Pháp và sự gia trì của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng của tương lai. Đệ tử Đại Pháp gánh vác trách nhiệm lịch sử cứu chúng sinh. Để hoàn thành sứ mệnh trọng đại ấy, đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp cho tốt; chỉ [những ai] tu tốt chính mình thì mới đồng thời thực hiện được tốt, hoàn thành mọi thứ đều tốt. Đại Pháp là Pháp vũ trụ, do đó ‘đệ tử Đại Pháp’ là danh hiệu thần thánh. Khi cứu chúng sinh và chứng thực Pháp hãy viên mãn chính mình!”(Gửi Pháp hội tại Nhật Bản [2017]).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/16/359677.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/18/174680.html

Đăng ngày 20-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share