Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-12-2018] Bài viết chia sẻ kinh nghiệm về làm thế nào để “suy nghĩ của chúng ta có thể thanh tỉnh và ngay chính” trong khi khởi kiện cựu lãnh đạo Đảng cộng sản Giang Trạch Dân vì đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp đã khích lệ tôi.
Trong bài chia sẻ, học viên ấy đã chỉ ra: “Một vài học viên khi đệ đơn khởi kiện hình sự Giang Trạch Dân đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ trái phép. Một học viên nói với tôi rằng anh ấy nghe tin tất cả đơn khiếu nại đã được gửi trở lại đồn cảnh sát và hỏi tôi xem đơn khiếu nại của tôi được đưa về đồn cảnh sát ở đây hay đồn cảnh sát ở gần nhà cha mẹ tôi?”
Học viên này tiếp tục chia sẻ: “Tôi nói với cô ấy: ‘Lẽ ra đơn khiếu nại ấy không bị gửi trả lại bất cứ nơi đâu cả, vì tôi đã gửi những đơn khiếu nại tới Tòa án Tối cao và Viện Kiểm sát Tối cao. Đó mới là những nơi những lá đơn nên đến. Suy nghĩ của các học viên Đại Pháp chúng ta cần phải ngay chính. Nếu tôi muốn gửi thứ gì đó đến đồn cảnh sát, tôi sẽ chỉ liệt kê địa chỉ của đồn cảnh sát thôi.”
Cuối cùng, học viên ấy chỉ ra: “Sư phụ dẫn dắt chúng ta tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, đó là điều ngay chính nhất, và chúng ta cũng nên suy nghĩ và hành động theo cách tương tự. Bất cứ điều gì chúng ta nói, chúng ta nên thực sự hiểu ý nghĩa của chúng. Tất cả những thứ rắc rối chúng ta gặp phải không phải là an bài của Sư phụ và không liên quan gì đến chúng ta.”
“Suy nghĩ của chúng ta nên phải thanh tỉnh và ngay chính,” đó là một niệm đầu vô cùng thuần tịnh. Nếu chúng ta có thể làm bất kỳ điều gì với nội tâm thuần chính, trạng thái tu luyện của chúng ta cũng sẽ đơn giản hơn và chúng ta có thể tránh được rất nhiều tổn thất.
Thể ngộ của tôi là khi có mâu thuẫn xảy đến và có điều gì đó cần cân nhắc, chúng ta không nên vướng vào vấn đề ai đúng ai sai.
Thay vào đó, chúng ta nên nhìn nhận mọi việc dựa trên Pháp và không nên bị những quan niệm người thường kìm hãm. Chúng ta nên giải quyết vấn đề một cách thẳng thắn nhất.
Một thời gian trước đây, chính quyền Cộng sản đã bắt đầu hoạt động ký tên trực tuyến ở địa phương, yêu cầu mọi người từ bỏ Đại Pháp và chỗ làm của tôi đã yêu cầu tất cả các nhân viên phải ký. Tôi không ký, nhưng quyết định gửi một bản trình bày cho đồng nghiệp chỉ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp không phải là một trong 14 nhóm được cho là tà giáo theo luật pháp Trung Quốc.
Mặc dù đã làm những gì định làm, nhưng tôi vẫn có phần lo sợ. Tôi lo lắng ban quản lý sẽ khiển trách tôi hoặc đồng nghiệp sẽ quay lưng lại với tôi.
Tôi nhìn lại và nhận ra rằng mình không nên bị vướng vào những suy nghĩ này và không nên sợ hãi gì hết. Bảo vệ Đại Pháp là trách nhiệm của mỗi học viên!
Điều này thật đơn giản và dễ hiểu, và tôi không nên có những lo lắng này. Như một học viên đã nói: “Tất cả những điều rắc rối chúng ta gặp phải không phải là an bài của Sư phụ và không liên quan gì đến chúng ta.”
Sư phụ Lý đã giảng:
“Trong mắt Sư phụ, từng tư từng niệm của chư vị, từng cử động của chư vị, tôi đều từ đó nhìn ra được cái tâm của chư vị là thế nào. Tôi không hài lòng nhất là với những ai chỉ biết nói, chứ không đi làm, tôi cũng không hài lòng với những ai giảo hoạt. Tôi hài lòng với những ai thuần phác, thiết thực chắc chắn. Cũng mong mọi người trong nhiều năm tu luyện ấy, tăng cường trí huệ từ phương diện ‘chính’, không nên thu hoạch quá nhiều về mặt xử thế và trên phương diện làm người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)
Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm gì không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/29/378959.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/25/174761.html
Đăng ngày 16-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.