Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-1-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp khá mới, bắt đầu tu luyện từ năm 2015. Tuy tôi đã làm được ba việc, nhưng vẫn thường cảm thấy thiếu một điều gì đó. Gần đây, tôi có một chút thể ngộ về chấp trước căn bản và sự nghiêm túc trong tu luyện, muốn được viết ra để giao lưu với các bạn đồng tu.

Dùng nhân tâm đối đãi với tu luyện

Khi bắt đầu tu luyện, tôi không biết làm thế nào để có thể thực tu chính mình. Tôi thường hiển thị bản thân và cho rằng mình tu không tệ lắm. Mặc dù tôi biết rằng người tu luyện cần hướng nội tìm, nhưng nhiều khi hành động của tôi chỉ là làm cho xong, chỉ biểu hiện một chút xíu ở bề mặt. Khi trải qua khổ nạn, tôi cũng đặt công phu vào việc hướng nội, nhưng luôn cảm thấy [điều mình tìm thấy] không đúng lắm và không thuần tịnh lắm. Tuy đã tu khứ được một số chấp trước, nhưng tâm tính tu được vẫn chưa thực sự vững chắc. Vào những thời khắc quan trọng, tôi vẫn chưa nắm chắc được nhất tư nhất niệm như một người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện là cực kỳ gian khổ, là nghiêm túc phi thường; chư vị hơi không chú ý là có thể bị rớt xuống ngay, hủy hoại chỉ trong một sớm; do vậy tâm nhất định phải chính” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Pháp của Sư phụ có nội hàm sâu sắc. Tôi đã đọc nhiều lần đoạn Pháp trên nhưng vẫn không thấu hiểu ý nghĩa của tu luyện nghiêm túc, và tôi cũng không thể nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp.

Tôi biết việc luyện công rất quan trọng, nhưng có đoạn thời gian tôi đã không thể kiên trì. Một buổi sáng, chuông báo thức reo nhưng tôi không thể dậy. Sau đó, đồng hồ báo thức rơi xuống đất, và phát ra âm thanh lớn làm tôi giật mình. Tôi nhận ra đó là điểm hóa của Sư phụ, nên tôi đã dậy luyện công. Nhưng sau đó vài ngày, tôi lại không kiên trì được nữa.

Tôi cũng biết rằng cứu độ chúng sinh là vô cùng trọng yếu. Vì vậy, tôi bắt đầu gọi điện thoại đến Trung Quốc để giúp mọi người hiểu về cuộc bức hại và các học viên Đại Pháp. Những lúc gọi điện thoại, tôi có thể cảm nhận được năng lượng gia trì cường đại của Sư phụ.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy gọi điện thoại giảng chân tướng chỉ đơn thuần là đang làm việc mà thôi. Thậm chí tôi còn có tâm truy cầu: Cầu uy đức, cầu Sư phụ gia trì cho thân thể tôi nhẹ nhõm phiêu phiêu, cầu cảm giác khoan khoái sau khi khuyên tam thoái. Tôi cảm thấy làm công việc này tốt, nhưng tôi đã không thực sự cố gắng. Kết quả là, không nhiều người đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Khi quan sát các đồng tu cùng tham gia khóa đào tạo, tôi thấy họ tận tâm vì chúng sinh mà phó xuất, và tôi nhận ra rằng kết quả của họ thật xuất sắc.

Vì tôi sống ở nước ngoài, nên tôi không cảm thấy áp lực bị bức hại như những gì các học viên ở Trung Quốc trải qua. Tuy nhiên, tôi đã gặp phải bức hại dưới hình thức khác bởi chấp trước vào sắc dục. Tôi đã không thể thường hằng tinh tấn, làm thế nào tôi có thể đột phá được điều này? Tôi tự hỏi tại sao tôi tu luyện và động lực của tôi ở đâu?

Chỉ sau khi tăng cường học Pháp, tôi mới nhận ra rằng tôi đã dùng tư tưởng của người thường để đối đãi với việc tu luyện Đại Pháp. Tôi cho rằng tu luyện Đại Pháp là điều tuyệt vời, tiến nhập vào Đại Pháp là điều vĩ đại, Sư phụ của tôi là một người vĩ đại. Nếu tôi tu luyện tốt thì tựa như tôi sẽ có chút gì đó để hiển thị bản thân. Đây có thể là nhận thức lúc ban đầu của tôi đối với Đại Pháp, cũng là chấp trước căn bản của tôi. Chính tư tưởng người thường này đã cản trở tôi chân chính từ Pháp mà nhận thức Pháp, là động lực cản trở tôi tinh tấn trong tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Có người thật sự [nhận] thấy được Pháp lý của Đại Pháp; cũng có rất nhiều học viên là từ quan niệm của con người mà tìm thấy ở Đại Pháp những theo đuổi và truy cầu khác nhau trong đời người; chính vì nhân tâm chấp trước ấy thúc bách mà đến tu luyện Đại Pháp.” (Tiến đến viên mãn, Tinh tấn yếu chỉ II)

Quyết tâm tu luyện

Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi mặc dù ngộ tính của tôi không tốt. Mấy ngày trước, tôi tham gia vào một hoạt động và đã đi đến một địa điểm gần Sư phụ. Khi ở đó, tôi cảm thấy một trường năng lượng phi thường mạnh mẽ bao phủ xung quanh, vô cùng trang nghiêm và thù thắng mà không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi. Tuy nhiên, trong lòng tôi lại cảm thấy đôi chút thương cảm: Tôi đã tu luyện không tốt, nhận thức không đề cao lên, ngộ tính cũng không đề cao lên được. Tôi nhận ra rằng, trong mấy năm qua, tôi mới chỉ có vài phần thành kính, vài phần kiên định đối với Đại Pháp; tôi vẫn còn sợ khổ, sợ mất ngủ, sợ đau chân khi ngồi đả tọa.

Sinh mệnh của tôi là do Đại Pháp tạo nên. Cơ duyên này hàng ức vạn năm mới gặp được. Vì vậy, tôi hạ quyết tâm rằng tôi nhất định sẽ tu luyện thật tốt.

Từ sau hôm đó, hàng ngày tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng để đi ra ngoài luyện công tập thể. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ ba, bốn giờ, nhưng trạng thái của tôi tốt hơn so với khi tôi ngủ cả đêm. Sau khi luyện công, tôi về nhà gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng. Tôi luôn nhắc nhở bản thân phải đối đãi với công việc này bằng tâm thành kính nhất, đối đãi với chúng sinh bằng lòng từ bi to lớn nhất.

Giờ đây, tôi đã ngộ được rằng, nếu không thể hạ quyết tâm tu luyện, nếu không nghiêm túc đối đãi với tu luyện, và không thể từ Pháp mà nhận thức Pháp, thì cơ duyên này sẽ qua đi mất. Tu luyện là rất nghiêm túc. Nếu buông lỏng yêu cầu đối với bản thân, dù chỉ là một niệm không phù hợp với Pháp, thì đều có thể bị cựu thế lực lợi dụng.

Tạ ơn Sư phụ vì đã không bỏ rơi con. Tôi sẽ trân trọng từng phút giây. Tôi sẽ cố gắng để theo kịp các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/5/379991.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/27/174779.html

Đăng ngày 15-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share