Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2018] Tôi là một học viên 76 tuổi, tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1997. Tôi thường được nghe các học viên khác kể về các học viên lớn tuổi từng tinh tấn học Pháp, phát chính niệm, và giảng chân tướng về cuộc bức hại cho mọi người. Tuy nhiên, khi họ bắt đầu phải chăm cháu, họ trượt xa khỏi môi trường tu luyện và dần buông lơi. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này và kết quả là những học viên này bắt đầu bị nghiệp bệnh nặng. Một số người thậm chí đã qua đời.

Cách đây ba năm, tôi cũng từng đối mặt với tình huống tương tự.

Không dựa dẫm vào người khác và bước đi trên con đường tu luyện của riêng mình

Vào mùa xuân năm 2015, tôi chuyển tới khu dân cư mới để chăm sóc hai cháu trai của mình. Lúc đầu, tôi cảm thấy lạc lõng khi rời nhóm học Pháp thường lệ. Tôi sớm tìm được một nhóm khác, nhưng phải mất hơn một giờ đồng hồ để đến đó. Trên hết, tôi phải vội đi đón cháu nội, việc này ảnh hưởng tới chất lượng học Pháp của tôi.

Trạng thái tu luyện của tôi đi xuống. Tôi không thể thức dậy vào buổi sáng để luyện công và thường bị buồn ngủ trong khi đang đọc Pháp. Tôi rất lo lắng và tuyệt vọng cố gắng tìm những học viên sống gần đó để học Pháp cùng.

Tôi ngồi xuống và phát chính niệm thời gian dài để bình tâm và hướng nội. Tôi đã tìm ra chấp trước dựa dẫm vào học viên khác để giúp cải thiện trạng thái tu luyện của mình. Tôi cũng sợ ra ngoài giảng chân tướng một mình. Trong khoảng thời gian này, tôi chú ý thấy một số người đang theo dõi mình.

Vì Sư phụ Lý Hồng Chí đã an bài để tôi đến thế gian vào thời điểm này, nên việc cứu chúng sinh ở đây chính là trách nhiệm của tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và những người lạ vẫn ở đó. Tôi quyết định ở nhà và học Pháp cả ngày.

Ngày hôm sau, tôi đến thăm các học viên trong nhóm học Pháp cũ của mình. Khi tôi nói với họ rằng có người đang theo dõi mình, họ bảo tôi đừng sợ và hãy giữ tín tâm vào Đại Pháp. Khi trở về nhà, những người ở bên ngoài nhà tôi không còn ở đó. Tôi rất nhẹ nhõm và hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ không dựa dẫm vào người khác và sẽ bước đi con đường của mình.

Bước ra giảng chân tướng

Sư phụ giảng:

“Nhưng vô luận là ở tình huống nào, gian nan đến mấy, chư vị đều phải nghĩ rằng chư vị là người tu luyện, chư vị là phải tiến về phía trước, thế là được, chính là thực thi như thế.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Tôi đã có những điều chỉnh nhỏ trong lịch trình hàng ngày của mình. Tôi bắt đầu thức dậy mỗi sáng vào khoảng 3 giờ 40 phút sáng và ra ngoài tặng tài liệu vào 8 giờ sáng. Sau đó, tôi ra chợ mua đồ ăn. Tôi nhanh chóng trở về nhà vào lúc 11 giờ để chuẩn bị bữa trưa cho cháu. Sau khi đưa chúng đến trường, tôi đọc Pháp ở nhà từ 2 đến 4 giờ chiều.

Bây giờ, tôi cố gắng hoàn thành các công việc nhà trước 9 giờ tối và dành khoảng thời gian từ 9 giờ tới nửa đêm để học Pháp trước khi phát chính niệm vào lúc 11 giờ 55 phút tối.

Có một dịp, khi tôi đang dán các áp phích về Pháp Luân Đại Pháp trên tường thì có một vài thanh niên trẻ đi qua. Một người trong số họ hỏi tôi đang treo thứ gì. Khi tôi nói với anh ấy rằng đó là áp phích về việc kiện Giang Trạch Dân, anh nói: “Bà đang làm một điều tuyệt vời!” Tôi biết Sư phụ đang dùng lời của cậu thanh niên để khích lệ tôi. Tâm sợ hãi của tôi biến mất, tôi mỉm cười và tặng mỗi cậu thanh niên một tờ tài liệu chân tướng.

Những hoạt động này đã giúp tôi củng cố tự tin, và kể từ đó, tôi ra ngoài mỗi sáng để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Có nhiều công trường xây dựng ở gần nhà tôi. Mỗi ngày, tôi đều tặng tài liệu cho các công nhân. Khi có thời gian, tôi cũng trò chuyện với họ và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi đã gặp đủ loại người. Đôi lúc có người chỉ trích tôi vì những gì tôi làm, nhưng tôi nhớ ra mình là người tu luyện và xem đó là việc tốt.

Một lần, tôi tặng tài liệu cho một người đàn ông, anh ta cầm tài liệu, túm lấy tay tôi và yêu cầu: “Đưa cho tôi túi của bà.” Anh ta lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát. Đột nhiên tôi nhớ ra Sư phụ giảng rằng chúng ta có thể dùng công năng để khiến một người bất động. Tôi làm thử và anh ta đã nới lỏng tay ra.

Tôi nhanh chóng quay lại và chạy đi. Khi về đến nhà, tôi nghĩ việc này xảy ra hẳn phải có lý do. Tôi hướng nội và nhận ra rằng vì gần đây mọi chuyện diễn ra thuận lợi, nên tôi bắt đầu hoan hỷ và buông lơi tu bản thân mình. Tôi tạ lỗi với Sư phụ và phát chính niệm để loại bỏ các chấp trước của mình.

Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào chưa đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/20/377408.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/3/175004.html

Đăng ngày 12-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share