[MINH HUỆ 24-11-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Bước vào tu luyện, tôi đã đạt được trạng thái vô bệnh và mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc. Tháng 9 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bắt giữ và bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt, bị giam giữ và bị bức hại vào năm 2014. Tôi được thả ra sau ba năm bị giam giữ trong tù và trở về nhà và biết được rằng tôi đã bị mất việc tại ngân hàng.

May mắn thay, một người bạn đã tìm cho tôi công việc là quản lý hồ sơ, và tôi nhanh chóng bắt tay vào việc mới. Trong môi trường này, nhiều thiếu sót trong tu luyện của tôi đã biểu hiện ra.

Thanh lý chấp trước vào hư danh

Chỗ làm trước đây của tôi là một ngân hàng lớn với hàng trăm nhân viên. Môi trường làm việc rộng rãi và sáng sủa. Mọi thứ đều rất chuyên nghiệp và quy củ, nhân viên thì đối đãi với nhau lịch thiệp. Chỗ mới thì ồn ào, nhiều nhân viên cùng làm việc trong một căn phòng bé xíu. Điều kiện làm việc thì đơn sơ và không có nhân viên lau dọn vệ sinh. Vì thế, phòng làm việc thì không sạch sẽ còn nhà vệ sinh thì dơ bẩn.

Tôi tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng. Chuyên môn của tôi là phân tích các hoạt động kinh doanh của công ty, đây là một công việc rất chuyên nghiệp. Tôi làm ở vị trí này nhiều năm và tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Quản lý và nhân viên tất cả đều kính trọng tôi. Bản chất công việc mới của tôi thì khác hẳn. Tôi được thuê để làm công việc tầm thương trong một văn phòng nhỏ. Sự khác biệt về tính chất của hai công việc này làm tôi nhận ra rằng tôi luôn cho rằng mình hơn người khác. Bây giờ thì tôi hiểu rằng tôi có chấp trước vào cảm giác hơn người. Tôi phải bước từ cái ‘bệ’ kia xuống và làm tốt công việc của mình, bất kể đó là việc gì.

Tôi làm nhiều việc vào buổi sáng, bao gồm việc dọn vệ sinh phòng quản lý, cho cá ăn, tưới cây, lau sàn và hút bụi. Nếu còn thời gian, tôi giúp các đồng nghiệp làm vệ sinh phòng của họ cũng như dọn dẹp hành lang dài. Tôi cũng nhận trách nhiệm giữ sạch nhà vệ sinh và bây giờ không ai còn phiền lòng về nhà vệ sinh nữa. Tôi được thuê để làm công việc ở phòng quản lý và không phải chịu trách nhiệm về các công việc khác . Tuy nhiên học viên Pháp Luân Đại Pháp là người tốt và tôi cảm thấy rằng tôi nên làm tốt mọi việc bất kể tôi đang ở đâu. Môi trường làm việc là thuộc về tất cả các nhân viên và tôi là một người trong đó. Một ngày nọ, một đồng nghiệp mỉm cười nói với tôi, “Chị thực sự đang làm những việc này rất tốt mà không có bất kỳ than phiền nào!” Phần lớn những đồng nghiệp tại cơ quan đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Có lần người quản lý gọi tất cả nhân viên tham dự họp. Trong những cuộc họp, nhân viên văn phòng sẽ là người rót nước cho quản lý và những người khác. Vì tôi là một nhân viên văn phòng nên đây cũng là trách nhiệm của tôi. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ thích làm công việc phục vụ trà nước và nghĩ rằng đó là công việc của người phục vụ. Tôi vẫn thấy khó từ bỏ cái tôi cao ngạo kia vì vẫn còn chấp trước vào địa vị xã hội. Chỉ khi tôi nhìn thấy một đồng nghiệp lớn tuổi đứng lên và rót nước vào ly cho những người khác tôi mới nhận ra rằng tôi đã sai. Tôi nhanh chóng đỡ lấy bình nước và rót cho những người khác. Sau đó tôi cảm thấy thật thoải mái vì đã thanh lý được chấp trước này.

Thanh lý chấp trước sợ tổn thất

Một người bình thường có thể nghĩ rằng chấp trước vào tư lợi chủ yếu là chấp trước vào tiền. Với tôi, tiền không quan trọng. Tôi đơn giản là không muốn phung phí thời gian và công sức. Tôi ôm giữ chấp trước vào nỗi sợ tổn thất này trong một thời gian dài. Ví dụ như tôi không thích làm việc ngoài giờ. Khi tôi làm việc tại ngân hàng, chủ tịch là người đặc biệt tận tâm. Khi có việc khẩn cấp, ông ấy thường yêu cầu chúng tôi làm thêm giờ. Tôi rất bất mãn về việc này, nghĩ rằng làm việc thêm giờ sẽ chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi và can nhiễu đến những hạng mục Pháp Luân Đại Pháp và trách nhiệm của tôi trong đó. Sau đó vào một ngày tôi nhận ra chủ tịch là một người đàn ông lớn tuổi, chắc hẳn ông cũng phải chịu nhiều áp lực trong công việc mà không mấy người biết đến. Đột nhiên từ trong tâm tôi trào dâng sự thương cảm với ông ấy. Và tôi không còn thấy khó chịu khi ông đề nghị chúng tôi làm thêm giờ. Tuy nhiên, thật ngạc nhiên là sau đó chủ tịch hiếm khi yêu cầu chúng tôi làm thêm giờ.

Cơ quan mới của tôi là một doang nghiệp tư nhân và cũng không theo sự điều tiết của doanh nghiệp sở hữu nhà nước. Ông chủ là người quyết định việc làm thêm ngoài giờ và nhân viên phải tuân thủ. Ông chủ cũng kỳ vọng rằng chúng tôi có thể mang lại lợi nhuận nhiều nhất có thể cho công ty. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi xem thường chỗ làm mới và môi trường làm việc không chuyên nghiệp này. Tôi thực sự không muốn làm ở đó, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ đến tuổi hưu trong vòng bốn năm nữa, và sẽ tốt hơn nếu tôi làm việc đến tuổi nghỉ hưu. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn chấp trước vào việc chưa sẵn sàng chịu đựng tổn thất về lợi ích cá nhân, và tôi tự hỏi rằng tôi có thực sự tu luyện bản thân chưa? Tôi tự hỏi, “Tôi có nên quan tâm nhiều đến việc nghỉ ngơi và mất mát như vậy không? Có gì là chuyện lớn đâu? Nhà tôi rất gần chỗ làm, còn những người khác thì ở xa hơn. Tôi nên làm những gì?” Sau khi cân nhắc những điều này, tôi đã vui vẻ chấp nhận việc làm thêm ngoài giờ và vượt qua được khảo nghiệm này.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn ôm giữ một ý niệm bất hảo. Tôi luôn luôn phân biệt một cách không chủ ý rằng, “công việc này là của mình, còn việc kia không phải của mình.” Ví dụ, những nhân viên trẻ ở cơ quan tôi thường hỏi tôi những việc như cách kiểm tra tài liệu trước khi mang ra ngoài. Họ thường phải chuẩn bị và in ra. Công việc của tôi chỉ là đóng dấu lên những tài liệu này. Sau đó, khi nhận ra rằng tôi có bản dư của tài liệu này, họ không làm việc ấy nữa mà đến nhờ tôi chuẩn bị tài liệu cho họ. Tôi không có máy in ở văn phòng mà phải copy từng bản một từ máy photocopy, và tôi cảm thấy khó chịu. Tôi thảo luận việc này với con trai tôi ở nhà, cháu cũng là một học viên. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi không thể là một người tu luyện nếu như tôi luôn lo sợ bị mất mát. Thời điểm tôi nhận ra chấp trước, những nhân viên trẻ ấy ít khi nhờ tôi lấy tài liệu. Thỉnh thoảng họ mới nhờ tôi và tôi vui vẻ đưa cho họ, còn họ thì luôn lịch sự và cảm kích đối với tôi.

Một ngày cơ quan tôi cần nộp một hồ sơ quan trọng về thanh toán quốc tế cho cơ quan chính quyền. Người phụ nữ thường làm việc này đến hướng dẫn tôi. Cô ấy có ý định để tôi tiếp tục công việc này trong tương lai vì cô ấy không còn muốn làm việc này. Thời điểm đó tôi rất không vui, và tôi biết rằng sau khi nộp form thì đây là một công việc đòi hỏi trách nhiệm cao và thời gian kéo dài. Tôi cảm thấy rằng bởi vì người này không phải là quản lý của tôi, nên cô ấy không có quyền phân công công việc như thế cho tôi. Vì vậy, trong suốt quá trình được cô ấy hướng dẫn, tôi đã không chủ động tiếp thu. Khi gặp một số vấn đề trục trặc trong công việc, tôi chỉ chờ cô ấy giải quyết vấn đề. Tôi biết rằng thực sự khối lượng công việc của tôi không nặng như những người khác. Rồi tôi nghĩ, “Đủ rồi, tôi sẽ quá mệt mỏi nếu tôi làm nhiều việc hơn.”

Sư phụ đã giảng về điều tương tự trong bài giảng như sau:

“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã cố gắng chủ động tham gia vào công việc sau khi suy nghĩ về điều này, nhưng tôi không hoàn thành công việc ngay cả khi đã rất nỗ lực. Nữ đồng nghiệp của tôi cùng đến làm nhưng cô ấy cũng không hoàn thành. Sau đó cô ấy nhận ra rằng mẫu đơn ghi rằng không cần thiết phải nộp đơn này trong tương lai. Mọi người đều rất vui khi nghe tin này.

Sự việc này liên quan trực tiếp đến chấp trước không sẵn sàng chịu tổn thất của tôi. Không có chấp trước này, khổ nạn đã không xảy ra.

Thanh lý tâm hiển thị

Đôi khi trong lúc làm việc, tôi vẫn còn sơ ý có một số chấp trước, hy vọng rằng những người khác có thể thấy công việc tôi đang làm. Tôi làm nhiều việc hơn được yêu cầu nếu có người khác thấy. Một ngày khi đang cọ sàn, tôi đột nhiên nghĩ rằng, “Khi tôi làm việc ở nhà một mình, tâm tôi tĩnh lặng vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc được ai đó nhìn thấy hoặc được ai đó tán dương. Tôi đã phung phí bao nhiêu thời gian và công sức để truy cầu danh như thế này chứ?” Rồi tôi nhanh chóng hoàn thành công việc và trở về văn phòng. Kỳ thực, tâm tôi rất thuần tịnh và thanh tĩnh khi tôi không có chấp trước này hoặc chấp trước kia.

Những cơ hội đề cao tâm tính

Người bạn giới thiệu công việc này cho tôi là một phụ nữ lớn tuổi. Chúng tôi đã biết nhau nhiều năm và có nhân duyên rất lớn. Bà ấy giúp tôi nhiều lần. Bởi vì chúng tôi quá thân thiết nên chúng tôi khá thoải mái với nhau. Bà ấy nói với tôi, “Khi tôi khiển trách chị, chị nên vui mừng vì tôi là người đã giới thiệu công việc này cho chị. Tôi đối xử nghiêm khắc với chị như vầy để cho những người khác thấy rằng tôi đối xử công bằng với tất cả mọi người, nên chị không nên tức giận tôi.” Tôi cười to, “Tôi không tức giận chị.” Kỳ thực, Sư phụ đã mượn lời bà ấy để điểm hóa cho tôi. Khi người khác gây khó khăn cho tôi, họ cho tôi cơ hội đề cao tâm tính, thanh lý nghiệp lực, và chuyển hóa thành đức. Tôi thực sự nên cảm ơn bà ấy.

Mùa hè năm nay, ông chủ tổ chức tiệc sinh nhật và mời tất cả nhân viên tới ăn tối. Trong bữa tối, một nhân viên cao cấp ngợi khen tôi trước mặt mọi người, “Chị ấy là người có học vị cao nhất và có chứng chỉ đào tạo cao nhất. Chị ấy đã làm việc chăm chỉ và dọn dẹp sạch sẽ cả nhà vệ sinh và hành lang mỗi ngày. Thậm chí việc con chị ấy đang chuẩn bị cho thi tuyển sinh đại học năm nay cũng không ảnh hưởng đến công việc của chị ấy. Với điểm thi khá tốt, con của chị ấy đã được nhận vào một trường đại học lý tưởng. Chị ấy thực sự là một hình mẫu để chúng ta học theo.”

Tôi thực sự không tốt như cô ấy miêu tả, mà Sư phụ đang khích lệ tôi. Trong tương lai, tôi sẽ tu luyện bản thân vững vàng hơn để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/24/377553.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/15/174643.html

Đăng ngày 14-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share