Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2018] Gần đây tôi có suy nghĩ về một chuyện đã xảy ra cách đây hơn 10 năm. Khi đó, tôi phải đối mặt với một vấn đề rất lớn trong tu luyện. Tuy nhiên, tôi đã không nhận thức nó một cách lý trí và thanh tỉnh.

Vài năm trước, một đồng tu đã bảo con dâu ông ấy dẫn tôi đến một căn nhà bỏ không của ông để tôi có thể tránh bị công an bắt cóc.

Khi chúng tôi đến nơi, thì trời đã tối. Con dâu của đồng tu không muốn tôi tiễn cô ấy ra bến xe buýt bởi đường xá trong khu rất phức tạp. Cô ấy sợ rằng tôi sẽ bị lạc khi quay trở lại ngôi nhà. Nhưng tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ không sao vì tôi sẽ ghi nhớ những dấu hiệu trên đường.

Sau khi tiễn cô ấy ra bến xe buýt, tôi quay trở lại ngôi nhà. Mặc dù đã gần đến nơi nhưng tôi thực sự không thể tìm thấy ngôi nhà đó ở đâu. Tôi đã vòng đi vòng lại nhiều lần, cố gắng lục lại trí nhớ, nhưng hai giờ trôi qua mà tôi vẫn bị lạc. Tôi bèn gọi điện cho con dâu của đồng tu, và cô ấy đã nhờ một người khác chỉ đường cho tôi.

Hóa ra ngôi nhà nằm trong một ngõ nhỏ, chỉ cách đầu ngõ vài căn hộ. Nhưng không hiểu sao tôi không có ấn tượng là mình đã đi qua những điểm mốc này.

Tôi cảm thấy sự việc này như muốn nói với tôi rằng nếu tôi bị lạc, thì cho dù đã gần đến nơi hay chưa, tôi vẫn không thể đến được đích. Mọi cố gắng của tôi để tìm ra ngôi nhà đều là vô ích nếu tôi không được chỉ dẫn.

Trong suốt nhiều năm sau đó, chuyện này vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu tôi. Mặc dù có một chút nhận thức về nó, nhưng mà lý giải của tôi vẫn chưa đầy đủ. Tôi có hiểu lời chỉ dẫn không? Nó là cái gì? Liệu tôi có bị lạc ngay cả khi tôi cách đích đến chỉ vài bước chân hay không?

Hướng nội trở thành kim chỉ nam

Gần đây, tôi đã có lý giải mới về việc “hướng nội chính là ngọn đèn chỉ đường cho chúng ta trở về nhà”. Trước đây, lý giải của tôi đối với điều này chỉ là dựa vào quan niệm của người thường. Mỗi khi gặp mâu thuẫn, tôi đều hướng nội, nhưng tôi luôn cho rằng đó không phải là lỗi của tôi, đều là lỗi của người khác, mặc dù tôi đã rất cố gắng hướng nội.

Cách đây vài năm, tôi không thể giải quyết những mâu thuẫn liên tiếp trong gia đình và đã quyết định hướng nội vô điều kiện. Tôi cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng “đó là lỗi của mình”. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy ủy khuất, vẫn đổ lỗi cho người khác, và tin rằng tôi hoàn toàn không gây ra vấn đề gì. Tôi thật sự cảm thấy như bị xẻo tim khoan xương khi cứ phải nghĩ rằng “đó là lỗi của mình”.

Một thời gian sau, tôi dần dần nhận ra rằng mình không nên cảm thấy ủy khuất, và việc đổ lỗi cho người khác là không đúng. Nhưng cái suy nghĩ “đó là lỗi của mình” vẫn khiến tôi cảm thấy tức tối.

Lại một thời gian rất lâu sau, một hôm, tôi chợt nhận ra rằng khi đối mặt với bất kỳ mâu thuẫn nào, theo thói quen thì niệm đầu tiên của tôi luôn nghĩ rằng “người khác có chỗ nào đó không đúng”. Thói quen này đã trở thành tự nhiên đến nỗi tôi không thể ý thức ra được, cũng giống như việc như tôi có bàn tay vậy, nó tự nhiên đến thế. Sau đó, khi phải hướng nội và thuyết phục bản thân rằng mình đã sai, tôi cảm thấy thật đau lòng, nhưng chí ít tôi đã trở nên thanh tỉnh và lý trí hơn.

Hiểu Pháp sâu hơn

Tôi từng là một người nóng nảy và dường như luôn cảm thấy bất bình vì một điều gì đó. Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tuy tôi đã có nhiều cải biến, nhưng khi mâu thuẫn nảy sinh chạm đúng vào quan niệm của bản thân, tôi vẫn cảm thấy bất bình. Tuy nhiên, nhờ kiên trì học Pháp và có Sư phụ gia trì, bảo hộ, tôi đã vượt qua được từng khoảnh khắc xẻo tim khoan xương ấy và đã trừ bỏ được nhiều chấp trước.

Tôi ngộ ra rằng nhiều quan niệm và thói quen của tôi đều bắt nguồn từ việc bản thân đã thụ nhận sự tuyên truyền văn hóa độc hại của tà đảng. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi đã không thể phát hiện ra chúng. Trước đây, vì không nhận thức được những quan niệm và thói quen này, nên tôi đã không trừ bỏ được chúng. Chúng giống như một mê hồn trận đã nhốt tôi lại và ngăn tôi đến đích.

Bước ngoặt quan trọng nhất trong nhiều năm tu luyện của tôi đó là có thể thừa nhận lỗi sai của mình khi đối mặt với mâu thuẫn. Đây mới thực sự là bước đầu tiên của hướng nội tìm. Loại tư tưởng cho rằng “mình đã tra xét bản thân và thấy rằng đây không phải là lỗi của mình” thực ra không phải là hướng nội, mà là tư tưởng biến dị không phù hợp với Pháp.

Khi làm được hướng nội và đề cao bản thân một cách thực chất, thường xuyên, và vô điều kiện, Sư phụ mới cho chúng ta nhìn thấy những quan niệm không đúng đắn của bản thân mà chúng ta không ý thức được. Như vậy, chúng ta mới có thể tránh bị mê lạc khi đã gần về đến nhà.

Nhận thức hữu hạn, có chỗ nào không đúng, mong đồng tu chỉ chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/14/378421.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/14/174624.html

Đăng ngày 10-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share