Bài viết của Vũ Xuân, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-12-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 13 tháng 4 năm 1997. Đại Pháp đã cho tôi nhiều lợi ích cả về thể chất và tinh thần. Ngay cả khi rơi vào tình thế vô cùng khó khăn, tôi vẫn có thể giữ được tâm thái bình hoà và bất động vì có tu luyện.

Lấy ví dụ, khi tôi đang đạp xe trên đường về nhà vào năm 2014, một chiếc ô tô chạy qua va vào người tôi ở góc đường. Lúc đó, đầu tôi va vào kính chắn gió, tôi bay lên không trung rồi lăn xuống đường, xe đạp của tôi còn bị văng xa cách tôi cả chục mét (30 feet).

Kính chắn gió của chiếc xe hơi bị vỡ vụn nhưng đầu tôi vẫn nguyên vẹn, cũng không cảm thấy đau đớn gì, dù hai mắt của tôi bị sưng vù rồi đỏ lên. Tôi biết Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã bảo hộ tôi nên sẽ không có gì xấu, vì tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Người lái xe lập tức chối bỏ trách nhiệm và còn mắng tôi: “Này, bà bị làm sao vậy? Bà đi xe mà không nhìn đường à! Sao lại đạp xe như vậy được?”

Tôi đáp: “Tôi không sao, tôi không đòi ông tiền đâu.”

“Bà không sao nhưng cửa kính của tôi bị vỡ. Bà phải đền tôi!”

Người đi đường thấy bất bình, có người gọi cho cảnh sát. Chồng tôi cùng họ hàng và cảnh sát đã nhanh chóng tới nơi. Gia đình tôi đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra.

Tôi nói với bác sỹ: “Tôi ổn mà, dù tôi bị xe hơi đâm nhưng không cần phải kê đơn cho tôi. Tôi không cần uống thuốc.”

Bác sỹ ngạc nhiên nhìn tôi: “Tôi không biết trên đời này còn có người tốt như vậy. Bây giờ thật khó tìm được một người tốt như vậy.“

Tôi nói: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ tôi dạy tôi phải biết nghĩ cho người khác.”

Tôi thuyết phục người nhà cho tôi về nhà. Tôi tăng cường thời gian luyện tĩnh công và học Pháp liên tục, chính lại những thiếu sót của mình, đề cao bản thân và tìm ra nguyên nhân khiến tôi gặp khổ nạn kia. Vài ngày sau, chỗ sưng quanh mắt và hai chân của tôi đã biến mất. Tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Tại hiện trường tai nạn, tôi đã nói với chồng tôi là không được lấy tiền của tài xế. Người tài xế này rất cảm động và ép chồng tôi cầm 1.800 tệ. Khi về nhà, chồng tôi đưa số tiền này cho tôi nhưng tôi không dùng nó mà chuyển tới điểm sản xuất tài liệu để làm tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp.

Chồng con tôi đều được thụ ích từ Đại Pháp trong nhiều năm qua. Vào tháng 7 năm 2007, chồng tôi bị đột quỵ và rơi vào trạng thái hôn mê nhưng tôi không hoảng sợ. Tôi liên tục nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” vào tai ông ấy hàng ngày. Nửa năm sau, ông hoàn toàn hồi phục. Giờ đã hơn 10 năm rồi mà ông ấy vẫn ổn.

Hồi đó, tình hình tài chính của chúng tôi rất eo hẹp. Con trai tôi đang học cấp ba, hai con gái sinh đôi thì đang học cấp hai. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng là một học viên Đại Pháp, tôi không thể trách bản thân hay coi cuộc sống này là đau khổ.

Với sự tín Sư tín Pháp, tôi đã vượt qua mọi khó khăn trên con đường của mình. Sau đó, con trai tôi đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng và hai con gái của tôi cũng vào học cấp ba.

Các con tôi đều có công việc tốt và đã lập gia đình. Chúng đều nói: “Gia đình chúng ta trở nên tốt đẹp là vì mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió!”

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/18/378571.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/11/174587.html

Đăng ngày 30-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share