Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 1-12-2018] Tôi hiện 53 tuổi, là công nhân đã nghỉ hưu.
Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đó, biệt danh của tôi là “rổ thuốc” trong nhiều năm. Tôi mắc bệnh kinh niên, dù đã thử các phương pháp điều trị Tây y hay Trung y. Tôi thử mọi phương pháp, nhưng đều không hiệu quả. Mới chỉ 30 tuổi mà tôi đã trông như người 60 tuổi. Mỗi ngày tôi đều phải vật lộn để sống sót.
Đến khi mọi thứ dường như vô vọng, tôi tìm được Pháp Luân Đại Pháp! Năm 1996 là một năm không thể nào quên đối với tôi. Một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã mời tôi tới nhà cô ấy để xem băng ghi hình các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Chị gái tôi phải đi cùng vì tôi gần như không thể đi bộ. Dù trong nhà ấm áp, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh; hai chân của tôi như thể hai khối băng. Tôi phải che đầu gối bằng áo khoác, nhưng vẫn không cản được cái lạnh dường như phát ra từ cơ thể mình.
Tôi đã ngạc nhiên trước những thay đổi tích cực mà bản thân được trải nghiệm khi xem các bài giảng và sau đó tôi đã quyết định bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy như thể mình đang ở tuổi 20! Khỏe mạnh thật tuyệt vời! Tôi đã rất xúc động, không lời nào có thể bày tỏ hết cảm ân của tôi đối với Sư phụ.
Hiểu cách làm người tốt
Một ngày khi đi chợ để mua rau, tôi bị một chiếc xe ô tô đâm từ phía sau. Khi vừa định kêu ca với tài xế thì tôi lại nhớ ra mình là một học viên Đại Pháp. Nghĩ đến việc Sư phụ đã dạy về việc đặt lợi ích của người khác lên trước, tôi đã nói với tài xế rằng: “Anh thật may mắn khi hôm nay đâm phải tôi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không kiện anh. Xin hãy nhớ những những chữ này: Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Tài xế nói: “Bà không muốn đi bệnh viện kiểm tra sao?” Tôi đáp: “Không cần.” Sau đó tôi nói với người tài xế về việc rất nhiều người Trung Quốc đã thoái ĐCSTQ, và khuyên anh cũng nên thoái.
Anh ấy cảm ơn tôi và nói: “Tôi là đảng viên. Bà có thể giúp tôi thoái ĐCSTQ không?” Tôi khuyên anh tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại để có nhận thức rõ hơn về các vấn đề. Anh đề nghị giúp tôi sửa một chiếc giày bị hỏng trong vụ tai nạn. Tôi cảm ơn anh và nói không có vấn đề gì.
Tôi đi bộ về nhà với một bên chân để trần. Nó không có cảm giác đau cho đến khi tôi đi làm vào chiều hôm đó. Lúc đó, chân tôi bị sưng đến mức tôi không thể xỏ giày vào được. Tôi không thể đứng và cơn đau dữ dội đến mức tôi phải gọi trưởng bộ phận để xin nghỉ ca đêm.
Khi hai đồng nghiệp của tôi đến thăm, họ đã bị sốc khi thấy chân của tôi. Tôi kể lại cho họ chuyện đã xảy ra. Họ giục tôi đến bệnh viện kiểm tra xem có bị gãy phần xương nào không. Tôi từ chối và rằng tôi sẽ đi làm vào hôm sau.
Nhà máy của chúng tôi có hai ca làm, mỗi ca 12 giờ đồng hồ. Vì làm việc với dây chuyền lắp ráp nên tôi phải đứng. Tôi đi một chiếc giày to hơn bàn chân của mình, và đi làm việc vào hôm sau. Tôi đứng trong cả 12 giờ đồng hồ và không cảm thấy đau, chân cũng không sưng. Tôi biết Sư phụ đã giúp mình.
Các đồng nghiệp của tôi rất ấn tượng và nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ. Tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện đã bị đàn áp như thế nào, và giúp họ thoái ĐCSTQ. Một người nhờ tôi giúp bố mẹ chồng của cô thoái. Tôi đồng ý, nhưng nói với cô ấy rằng việc đó phải được họ chấp thuận.
Chứng kiến việc tôi có thể trở lại với công việc như thế nào, trưởng bộ phận đã nhờ tôi giúp anh thoái ĐCSTQ. Một đồng nghiệp của tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Tôi có thể quyên tặng 10 nhân dân tệ để hỗ trợ không?” Tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi không nhận tiền quyên góp và miễn là cô ấy tin vào sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, cô sẽ có một tương lai tươi sáng. Một đồng nghiệp khác đã tìm tôi và nhờ tôi giúp anh thoái ĐCSTQ.
Sư phụ ở ngay bên cạnh
Sau khi nghỉ hưu vào năm 2018, tôi tập trung hơn vào tu luyện. Tôi thường đi ra ngoài mỗi sáng để giảng chân tướng và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi học Pháp vào buổi chiều.
Một ngày sau khi trở về nhà, tôi chuẩn bị một chút nước nóng với một phích nước cũ. Khi tìm cách rót nước sôi vào một phích nước mới, tay cầm của phích nước cũ bị gãy. Nước đang rất nóng và những mảnh phích bị vỡ bắn lên khắp chân tôi. Tôi đã ngã xuống sàn nhà.
Con trai tôi giúp tôi đứng dậy và đưa tôi vào phòng tắm. Chân tôi phủ đầy những mảnh phích vỡ. Tôi nghĩ: Cựu thế lực đang cố gắng ngăn tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp; chúng đang muốn bức hại tôi. Tôi đã từ chối để việc đó xảy ra.
Khi chồng tôi về nhà, ông hỏi xem tôi có ổn không. Tôi trấn an ông ấy rằng tôi ổn. Chiều hôm đó, tôi đi học Pháp. Khi kể cho người khác về những gì đã xảy ra, họ nói có lẽ tôi đã bị bỏng nặng nếu tôi không tu luyện. Tuy nhiên, vì tôi không có vết bỏng hay tổn thương nào khác, nên chồng tôi không tin rằng sự việc đó từng xảy ra. Ông nói: “Thậm chí bà không bị vết cắt hay vết bỏng nào sao?” Tôi đáp: “Pháp Luân Đại Pháp rất thần kỳ. Ông thực sự cần xem vết bỏng trước khi tin tôi phải không?” Tối hôm đó, một vết bỏng cỡ ngón tay cái xuất hiện và tôi gọi ông ấy qua xem. Ông đã rất kinh ngạc trước trải nghiệm của tôi.
Kỳ tích triển hiện khi tâm ở trong Pháp
Một ngày khi ra ngoài nói chuyện với mọi người, tôi thấy có một người đàn ông đang cố gắng khởi động chiếc xe ba bánh của mình. Anh ta đổ mồ hôi khi liên tục cố gắng khởi động động cơ xe. Anh nhìn như thể đang hết cách và bị kiệt sức.
Tôi muốn nói chuyện với anh về cuộc bức hại, nhưng anh trông thực sự thất vọng và tôi không nghĩ anh sẽ lắng nghe. Vì vậy, tôi bước qua, đặt tay lên tay cầm của chiếc xe đạp và giúp đẩy. Khi đẩy, tôi xin Sư phụ giúp tôi để có thể nói chuyện với anh. Ngay khi có niệm này, động cơ đột nhiên khởi động. Anh rất hạnh phúc. Anh muốn bắt tay tôi, nhưng tay anh đang bị bẩn. Vì vậy anh liên tục nói: “Cảm ơn! Cảm ơn chị! Chị có vẻ có kỹ năng về cơ khí!”
Tôi đáp: “Tôi không biết chút gì về máy móc cả. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã xin Sư phụ của tôi trợ giúp anh. Đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn Sư phụ của tôi.”
Tôi nhớ tới bài thơ của Sư phụ:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Đệ tử chính niệm đầy đủ
Thầy có lực hồi thiên”
Tôi nói với anh: “Anh sau này bất kể gặp tình huống khó khăn nào, hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Anh sẽ gặp dữ hóa lành.” Anh ấy chăm chú lắng nghe khi tôi nói cho anh về cuộc bức hại, và anh cũng đã thoái ĐCSTQ.
Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/1/372466.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/23/173735.html
Đăng ngày 15-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.