Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-12-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu tu luyện vào năm 1997. Vào ngày 26 tháng 11 năm 2017, tôi bị xe máy đâm phải khi đang đi bộ gần nhà và bị bất tỉnh hơn ba giờ đồng hồ.
Lúc đầu tôi tỉnh lại trong bệnh viện và nhận ra rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra khi tôi nhìn thấy một bác sỹ mặc áo khoác trắng đang đứng cạnh cáng tôi nằm. Nhìn thấy chồng đang ở cạnh, tôi nói: “Nhanh lên, hãy xin Sư phụ cứu em.” Sau đó tôi lại bất tỉnh.
Sau này, những người thân kể lại rằng họ không hiểu [lúc đó] tôi nói gì dù tôi liên tục lẩm bẩm. Cuối cùng các bác sỹ ở bệnh viện đã xác nhận rằng tôi bị chấn động, điều đó khiến tôi bị chóng mặt nghiêm trọng và bị gãy xương mặt. Tôi không thể mở miệng để ăn hay uống. Mắt của tôi bị sưng tới mức chỉ còn như một khe hở. Tôi đã phải nằm viện để điều trị và theo dõi.
Chồng và con gái rất ủng hộ việc tôi quyết định tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và biết huyền năng kỳ diệu của Đại Pháp. Sau tai nạn, con gái tôi liên lạc với một số học viên làm việc tại bệnh viện tôi nằm. Họ liên lạc với những học viên khác và nhanh tới để giúp phát chính niệm cho tôi.
Khi chủ ý thức của tôi dần dần thanh tỉnh, tôi biết có một cuộc tranh cãi đã nổ ra. Các đồng tu muốn tôi ngừng điều trị và trở về nhà. Chứng kiến vết thương nghiêm trọng của tôi, các anh chị em trong gia đình tôi không đồng ý và khăng khăng rằng tôi cần ở lại bệnh viện và tôi có thể hiểu lý do tại sao. Tôi nói với họ: “Bây giờ đã gần chín giờ đêm rồi. Mọi người hãy về nhà đi. Chồng tôi sẽ ở lại đây, và tôi cũng tỉnh hơn rồi.”
Chỉ sau khi thấy các học viên đã rời đi, những anh chị em của tôi mới gác nỗi lo sang một bên và về nhà. Khi mọi người đã rời đi, tôi hướng dẫn cho chồng tôi tháo kim truyền, trấn an anh ấy: “Em sẽ ổn thôi. Em đã lựa chọn trợ Sư Chính Pháp và cứu chúng sinh!”
Đến đây, một đoạn Pháp trong bài giảng của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:
“Đã mang danh đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, [thì] giải thoát cá nhân không phải là mục đích tu luyện; [mà] cứu độ chúng sinh mới là đại [thệ] nguyện của chư vị khi đến [cõi người nơi] đây, và là trách nhiệm và sứ mệnh mà lịch sử đã giao phó cho chư vị.” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân, Tinh tấn yếu chỉ III)
Những bệnh nhân khác cùng phòng tôi đều hoài nghi. Tôi cố gắng nói với họ chân tướng phía sau cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, nhưng vì nhìn tôi vẫn bị thương rất nghiêm trọng, không ai trong họ tin tưởng. Thấy những nỗ lực của mình là vô ích, tôi xin Sư phụ giúp đỡ: “Xin Sư phụ hãy cho họ thấy một phép màu xảy ra vào đêm nay. An bài của cựu thế lực đã cưỡng ép con phải ở đây. Nhưng con không muốn đến đây một cách vô ích. Con muốn cứu họ bằng cách chứng minh rằng Đại Pháp là siêu thường.” Với suy nghĩ này, tôi tạm gác kế hoạch trở về nhà và quyết tâm đầu tiên cần giảng chân tướng cho các bác sỹ và gia đình người lái xe máy.
Suốt đêm đó, tôi tinh tấn và liên tục nhẩm Pháp mà tôi thuộc. Ngay sau đó, tôi có thể uống nước bằng ống mút. Chồng tôi cũng vừa cười vừa nói: “Khuôn mặt của em đã bớt sưng nhiều rồi.” Tôi nói với anh ấy: “Anh cũng cố gắng ngủ một chút đi. Em sẽ ổn, vì Sư phụ đang bảo hộ cho em!” Anh ấy đồng ý nhưng yêu cầu tôi phải hứa là nếu tôi cần đi nhà vệ sinh thì hãy đánh thức anh ấy dậy.
Tôi tiếp tục nhẩm Pháp và phát chính niệm cho tới tận đêm khuya. Lúc đó, tôi cảm thấy rất cần đi vệ sinh nên quyết định đi một mình mà không cần trợ giúp. Điều đó khiến những người khác ở trong phòng đều kinh ngạc: “Làm thế nào chị ấy có thể phục hồi nhanh đến vậy? Chị ấy được đưa vào phòng bệnh này chỉ mới vài giờ trước đó, và bây giờ đã có thể tự đi vào nhà vệ sinh?”
Sáng hôm sau tôi nói với chồng: “Người lái xe máy có thể hôm nay sẽ đến. Chúng ta nên giải thích mọi điều một cách rõ ràng cho anh ấy. Bởi vì anh ấy đã tự mình gọi cảnh sát, chúng ta không nên đòi bồi thường. Sau đó chúng ta có thể về nhà.” Quyết định của tôi khiến những bệnh nhân cùng phòng lại kinh ngạc. Họ nói: “Chúng tôi chưa xuất viện vì chúng tôi vẫn chưa được bồi thường cho những chấn thương gặp phải. Còn chị, lại ngược lại, yêu cầu xuất viện mặc dù còn chưa hồi phục.”
Không lâu sau, vợ của người lái xe đến và nói riêng với chúng tôi về vấn đề bồi thường. Cô ấy hỏi chúng tôi rằng muốn bồi thường bao nhiêu. Chồng tôi trả lời: “Đây là may mắn của cô vì cô đã gặp một người tốt.” Tôi nói với cô ấy: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết chồng chị không cố tình đâm vào tôi. Đừng sợ, tôi sẽ không đòi tiền của vợ chồng chị. Tôi chỉ hy vọng rằng chị có thể khắc ghi trong tâm Pháp Luân Đại Pháp hảo và thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo an toàn cho chị.”
Cô ấy sững sờ tới nỗi gần như không thể tin được những gì tôi nó. Cô ấy đã đưa mẹ chồng và dì đến để giúp thương lượng, và họ đều quá ngạc nhiên khi nghe quyết định của tôi. Mẹ của người lái xe vừa khóc vừa nắm tay tôi nói: “Sao trên đời này lại còn có người tốt như vậy?! Tôi đã lo sợ rằng thậm chí cả một năm tiền lương cũng không đủ để trang trải chi phí! Chúng tôi vô cùng biết ơn chị.”
Người dì cũng nói với tôi: “Chị ạ, tôi sẽ tự mình ra ngoài và nói với mọi người rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt!’ Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt và chúng tôi thực sự may mắn.” Các bác sỹ, y tá và các bệnh nhân trong phòng, những người chứng kiến cảnh tượng ấy đều đã cảm động. Họ cũng đều nhận xét rằng: “Chị ấy thực sự là một người tốt, Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Vì sợ có thể sẽ bị giam giữ nếu không đủ tiền bồi thường nên người lái xe máy đã không tới bệnh viện thăm tôi. Sau khi nghe tin tôi đã xuất viện, anh ấy đã gửi yêu cầu cảnh sát giao thông kết thúc vụ việc trong vòng ba ngày, điều này khiến gia đình tôi và các bạn đồng tu bối rối. Tôi vẫn đang trong quá trình hồi phục chấn thương và cần thêm vài ngày nữa. Tại sao lại đột nhiên kết thúc vụ việc như vậy?
Tôi trầm tĩnh suy xét lại những suy nghĩ của mình và nhớ lại lời Sư phụ giảng về nghĩ cho người khác trước. Tôi nhận ra rằng người lái xe máy sẽ vẫn lo lắng cho đến khi vụ việc thực sự kết thúc. Tôi nói với gia đình và các bạn đồng tu: “Tôi đã quyết định sẽ đến đồn cảnh sát. Chúng ta là người tu luyện, cần suy nghĩ cho người khác trước. Chúng ta không nên khiến anh ấy phải lo lắng một cách không cần thiết, đặc biệt là khi anh ấy không hiểu lý do đằng sau quyết định của chúng ta.”
Gia đình và các bạn đồng tu đã cùng tôi tới đồn cảnh sát. Sau khi ký tên, người lái xe quay sang tôi và nói: “Tôi đã nghĩ mình chắc chắn sẽ bị giam giữ. Tôi phải cảm ơn chị.” Sau đó anh ấy cúi đầu cảm ơn tôi. Tôi khuyên anh ấy thoái ĐCSTQ và nói anh ấy hãy cảm tạ Sư phụ của tôi.
Ngay sau khi được xuất viện, các bạn đồng tu đã sắp xếp cho tôi ở tại nhà của một đồng tu lớn tuổi. Chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau. Tôi hướng nội và tìm ra nhiều chấp trước của mình, sau đó tôi đã tiến hành quy chính chúng.
Trong vòng ba ngày, vẻ ngoài của tôi không chỉ trở lại bình thường, mà tôi còn nhận thấy mình trẻ trung và xinh đẹp hơn lúc trước. Đến ngày thứ bảy, tôi ra ngoài giảng chân tướng cho bạn bè và người thân. Nhiều bạn bè và người thân lúc trước phản đối quyết định xuất viện của tôi vì họ biết các bác sỹ nói rằng phải mất ít nhất 20 ngày để hồi phục cơ bản. Chứng kiến tôi hồi phục một cách thần kỳ, họ đã tin vào uy lực thần kỳ của Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/26/377981.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/8/174553.html
Đăng ngày 28-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.