Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mexico

[MINH HUỆ 14-10-2018] Năm 2012, chị gái tôi – là một người tu luyện – đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Sau khi thấy chị tôi luôn vui vẻ, chuẩn mực đạo đức được nâng lên, cùng với sức khoẻ được cải thiện, tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi đã được trải nghiệm nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống, sức khoẻ và tâm tính của tôi cũng được cải thiện rõ rệt. Giờ đây, tôi khoan dung hơn với mọi người và dừng hẳn việc dùng thuốc chữa bệnh viêm dạ dày và tiêm thuốc chữa rối loạn nội tiết tố.

Khi mới bắt đầu luyện năm bài công pháp, do có bệnh ở lưng nên tôi phải dựa vào cây để tập. Bây giờ tôi không cần phải làm vậy nữa, những người xung quanh rất ngạc nhiên với sức sống ở độ tuổi của tôi, bởi trông tôi trẻ hơn tuổi và các nếp nhăn đã giảm đi.

Gia đình và bạn bè hỏi vì sao tôi lại có thể vui vẻ hòa ái như vậy. Mặc dù phải mất một quá trình để tôi dần thay đổi, nhưng tôi đã loại bỏ được rất nhiều tâm chấp trước. Tôi có một số chấp trước lớn, ví như việc muốn kiểm soát cuộc sống của con gái, oán hận anh em trai không đến thăm mẹ khi bà sống cùng tôi, rồi chấp trước vào tình khi hai cô con gái út không hiếu thảo.

Tôi nhận ra mình vẫn còn rất nhiều nhân tâm, và thỉnh thoảng tôi đã hành xử như một người thường. Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu về một vài tâm chấp trước lớn của tôi khiến cho bản thân không thể tĩnh tâm học Pháp.

Sư phụ giảng:

Nguyên nhân chư vị chưa tĩnh lại được, là vì tư tưởng của chư vị chưa phải là ‘không’, chư vị chưa có tầng cao đến thế; như vậy [nhập tĩnh] từ nông cạn vào thâm sâu có quan hệ tương phụ tương thành với việc đề cao tầng. Chư vị vứt bỏ tâm chấp trước, tầng chư vị mới nâng lên, thì định lực của chư vị cũng thâm sâu hơn. (Chuyển Pháp Luân)

Một chấp trước lớn của tôi là mong muốn cháu gái sống gần tôi và muốn cải thiện cuộc sống của cháu. Tôi nghĩ cháu sẽ phải đau khổ vì cháu không được cha mẹ yêu thương và tôn trọng như cách tôi yêu thương và tôn trọng cháu. Khi còn bé cháu sống với tôi một quãng thời gian dài và tôi nuôi dạy cháu như con gái. Giờ đây, cháu đã có gia đình của mình, có mẹ, em trai mới sinh, và người chồng mới của con gái tôi, nhưng tôi không thể hiểu vì sao cháu không còn dành nhiều thời gian cho tôi như lúc bé.

Tôi cũng có cảm giác lo lắng cho cháu, mặc dù tôi biết chồng mới của con gái tôi là một người có trách nhiệm và yêu thương cháu như con đẻ, đôi khi tôi vẫn nghi hoặc và có ý nghĩ không đúng về việc anh ta có thể làm điều gì đó khiến con bé tổn thương.

Khi tôi nói chuyện với con gái, cũng là người tu luyện, tôi nhận ra đó là vì tôi còn quá nhiều tình. Tôi cần phải ma luyện tâm tính và đề cao bản thân trong khó nạn, đồng thời buông bỏ chấp trước vào tình.

Sư phụ giảng:

Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. Tất nhiên đoạn dứt điều ấy ngay lập tức không dễ dàng gì; tu luyện là quá trình lâu dài, là quá trình lần lần vứt bỏ các tâm chấp trước của bản thân; nhưng chư vị cần phải tự mình đặt yêu cầu nghiêm khắc cho mình. (Chuyển Pháp Luân)

Năm ngoái, tôi đã nói với một học viên rằng tôi chưa làm thủ tục kết hôn. Cô ấy nói rằng vì tôi là đệ tử Đại Pháp, nên việc này rất quan trọng. Trước đây, tôi đã từng chuẩn bị làm việc này nhưng cuối cùng lại không làm. Sau đó một thời gian, chính học viên đó trong một buổi chia sẻ, trước mặt nhiều học viên lại hỏi tôi khi nào mới làm việc đó. Lúc đó, tôi đã rất tức giận. Sau khi hướng nội tìm, tôi cảm thấy cô ấy thực lòng muốn tốt cho tôi, và tôi cần hành xử như một người tu luyện mới đúng.

Cô ấy cũng nhắc tôi một đoạn Pháp của Sư phụ:

Ở đây là tôi giảng hiện tượng chân thực của nhân loại. Mọi người biết rằng, người phương Tây không sao lý giải được [tại sao] giữa nam và nữ của người Trung Quốc vẫn còn câu nệ đến thế. Tôi nói với mọi người, đó mới là con người. Khai phóng {cởi mở} về giới tính, đã gây hỗn loạn về nhân chủng, hỗn loạn nhân luân, Thần là tuyệt đối không cho phép. Cho nên làm một người tu luyện, chư vị tuyệt đối không thể làm những sự việc như vậy. Chư vị có thể có vợ của chư vị, có chồng của chư vị, đây là cuộc sống chính thường của con người. Nếu như họ không phải chồng của chư vị, không phải vợ của chư vị, chư vị và anh ta (cô ta) phát sinh hành vi về giới tính, thì chính là phạm tội. (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

Khi tôi kể cho con gái – cũng là học viên – những suy nghĩ tiêu cực của tôi về lời nói đó của người học viên, con gái tôi nói rằng tôi không nên buồn và hỏi tôi có thấy cảm thấy xấu không khi coi bạn trai như chồng mặc dù chúng tôi chưa kết hôn. Con gái tôi nói rằng tôi giờ đã là một đệ tử Đại Pháp, và làm như thế là không Chân, sau đó tôi hiểu ra và nhận ra rằng nếu người thường có kết hôn, tôi nên làm tốt hơn một người thường.

Tôi từng nghĩ rằng điều đó không sai vì chúng tôi không còn thân mật nữa, nhưng sau đó tôi nhận ra sự thân mật không chỉ là về quan hệ tình dục, mà còn là sự chia sẻ những cảm xúc, sống chung một mái nhà và cùng chia sẻ mọi việc trong cuộc sống hàng ngày. Con gái út của tôi cũng sống chung với một người mà không kết hôn, vì cháu nhìn thấy tôi như vậy.

Một trong những chấp trước khác của tôi là lo sợ xảy ra vấn đề với người bạn trai vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể nói chuyện được với anh ấy, bởi mỗi khi tôi cố gắng nói về Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi đều tranh cãi với nhau, và nhiều lần tôi đã phải dừng các hoạt động giảng chân tướng hoặc các khóa học để tránh làm anh ấy khó chịu. Mỗi lần cần ra ngoài, tôi sẽ báo với anh ấy trước một ngày để tránh cãi vã. Tâm sợ hãi của tôi rất lớn.

Tôi cũng lo rằng anh ấy sẽ gặp nguy hiểm khi phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ, bởi đôi lần anh ấy đã làm điều này một cách hung hãn, khiến tôi rất khó chịu và tức giận.

Sau khi nhận ra tâm sợ hãi này, tôi quyết định sẽ loại bỏ những vật chất này và nói về việc kết hôn, thanh trừ tâm sợ hãi, và cảm nhận được sự từ bi xuất ra từ tâm. Tôi tìm thời điểm thích hợp nhất để nói cho anh ấy biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và việc sức khỏe của tôi đã cải thiện như thế nào.

Anh ấy đã không đồng ý và nói rằng tôi muốn cưới chỉ vì anh ấy có tiền. Lần này, tôi không tranh cãi với anh ấy, tâm tính của tôi đã được đề cao với lòng khoan dung. Tôi nói rằng tôi vô cùng trân quý anh ấy và sẽ luôn ở bên anh cho dù anh không có nhiều tiền. Điều này đã khiến anh thực sự cảm động. Ngày hôm đó, tôi đã có đủ dũng khí để bảo vệ con đường tu luyện của mình, và khi tâm sợ hãi mất đi, chúng tôi có thể nói chuyện hòa thuận với nhau. Tôi biết tôi cần phải tinh tấn, đi theo an bài của Sư phụ, và tập trung vào việc thực tu, đồng thời không ngừng đề cao tâm tính và hành xử như một người tu luyện.

Đến hôm nay tôi vui mừng tuyên bố rằng chúng tôi đã kết hôn.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/12/375626.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/14/172841.html

Đăng ngày 17-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share