Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 30-8-2018] Tháng 5 năm 1996, mẹ tôi nhận được một cuộc gọi điện thoại từ bạn học cũ. Bạn của bà đã nói cho bà về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên bà thử tập luyện.

Lúc đó, mẹ tôi vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Vì không còn gì để mất, ngày hôm sau bà đã đến công viên để học Pháp Luân Đại Pháp và nhanh chóng phục hồi sức khỏe.

Mặc dù tôi không gặp phải bất kỳ khổ nạn lớn nào trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, nhưng nó cũng không dễ dàng gì. Tôi phải lựa chọn giữa Đại Pháp và một môn tu luyện khác, cả hai tôi đều chưa từng biết đến trước đó.

Mùa đông năm 1997, mẹ tôi đến Bắc Kinh và ở lại với tôi hai tháng. Mỗi ngày bà đều thúc giục tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đồng thời, đồng nghiệp của tôi cũng thúc giục tôi tu luyện pháp môn Quán Âm.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Ngoài ra còn giảng một vấn đề, hầu như mỗi đệ tử Đại Pháp khi mới đắc Pháp đều không hề dễ dàng. Không phải nói có người chặn ở cửa trông coi không cho chư vị bước vào. Thông thường biểu hiện tại khảo nghiệm về tâm tính, xem tâm chư vị động như thế nào, về vấn đề có đắc Pháp hay không xem tâm chư vị động thế nào, đối đãi thế nào. Có người sẽ có thể bước vào được. Trước đây rất nhiều học viên đều biết khi tôi mở lớp tại Trung Quốc, chỉ cần hễ tôi mở lớp ở đó, thì cách tôi chưa đầy 100m, đảm bảo cũng có một môn khí công giả đang mở lớp ở đó. Tà ác không để con người đắc chính Pháp..” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])

Tu luyện là một khái niệm mới đối với tôi. Bây giờ tôi đã hiểu được rằng các nhân tố ngoại lai đang cố gắng ngăn cản tôi học Pháp. Mẹ tôi không nói về Pháp Luân Đại Pháp một cách lý trí, trong khi một nhóm các nhà báo trẻ, nhà thiết kế và trí thức cao đã cố gắng lôi kéo tôi vào môn tu luyện của họ.

Cuối cùng, tôi đã đề nghị xem một bức ảnh của các vị Thầy từ mỗi môn tu luyện để tôi có thể lựa chọn. Tôi mở cuốn sách Đại Pháp và nghĩ Sư phụ trông rất thân quen. Sau đó, tôi nhìn vị thầy của pháp môn Quán Âm và nhận thấy đôi mắt của ông ấy to nhỏ khác nhau – ông ta trông rất kỳ lạ! Tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Huyền năng của Đại Pháp

Sau khi mẹ tôi rời đi, tôi tu luyện một mình. Trong vài tháng đầu, tôi thường cảm thấy một Pháp Luân đang điều chỉnh động tác cho mình. Tôi đã học cuốn sách Pháp Luân Công và nhận ra mình đã luyện sai.

Lúc đầu, thân thể tôi rất nhạy cảm, và tôi có thể cảm thấy nhiều Pháp Luân đang xoay chuyển quanh thân thể mình. Tôi cũng trải qua nhiều trạng thái tu luyện khác nhau trong một thời gian ngắn. Đúng như Sư phụ giảng:

“Hàng nghìn hàng vạn, hàng trăm vạn những trạng thái của công, trạng thái của Pháp, đều sẽ xuất hiện” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Tuy nhiên, tôi chỉ có thể nhận thức Đại Pháp trên bề mặt. Tất cả những gì tôi biết là: Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau đó, tôi giới thiệu môn tu luyện cho bạn bè của mình. Mặc dù họ không tu luyện, nhưng họ hiểu rằng Đại Pháp là tốt. Vì vậy sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại, họ không phản đối việc tôi tu luyện.

Ngày 28 tháng 3 năm 1999, tôi đến Hoa Kỳ và bắt đầu hành trình tu luyện chân chính của mình.

Cuộc bức hại bắt đầu

Năm 1999, ba tuần sau khi tôi đến Hoa Kỳ, sự kiện ngày 25 tháng 4 đã diễn ra, sau đó cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 22 tháng 7 năm 1999. Tôi đã bị sốc. Tất cả các kênh truyền hình bằng tiếng Trung Quốc đều phát sóng các chương trình bôi nhọ Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Tôi đã xem một lúc và thấy rất nhiều lỗ hổng trong báo cáo của họ.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi quyết định đến Washington, DC để phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp phi lý của ĐCSTQ. Tôi đã biểu tình một cách ôn hòa bên ngoài Đại sứ quán Trung Quốc và gặp gỡ các học viên từ khắp nơi trên thế giới.

Tôi hỏi một cặp vợ chồng trẻ tại sao họ ở đó, và người chồng trả lời một cách bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết: “Dù chuyện gì xảy ra, Chân-Thiện-Nhẫn vẫn đúng!” Tôi cảm động rơi nước mắt. Chính nhờ đức tin kiên định đó mà chúng tôi đã có thể thực hiện những bước đầu tiên để chứng thực Pháp.

Sư phụ đang ở đây

Thời gian trôi qua, và bây giờ là năm 2018. Tôi thật vinh dự khi được chuẩn bị bữa ăn cho những nghệ sỹ của đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun trong 13 ngày đầu năm nay. Tuy nhiên, một buổi sáng, tôi tỉnh dậy với đầu đau nhức và cảm thấy buồn nôn. Tôi lo rằng mình không thể đưa thức ăn đến đúng giờ hôm đó.

Thời gian rất gấp rút, nhưng tôi vẫn quyết định luyện bài tĩnh công trong một giờ đồng hồ. Sau khi hoàn thành, tất cả sự khó chịu của tôi biến mất.

Trong quá khứ, nhiều thiên cơ không thể được viết ra và phải được truyền đạt lại bằng khẩu truyền, tâm truyền. Bây giờ, chúng ta có Sư phụ đang tại thế và chúng ta có sách “Chuyển Pháp Luân” và “Đại Viên Mãn Pháp” – chúng ta thật may mắn!

Giảng chân tướng ở khu phố Tàu

Có lẽ tôi là một trong những học viên đầu tiên bắt đầu giảng chân tướng về Đại Pháp ở khu phố Tàu của Chicago. Chúng tôi đã nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại trong nhiều năm, cả ở ngoài lãnh sự quán Trung Quốc và ở khu phố Tàu.

16 năm đã trôi qua, và tôi không thế nhớ có bao nhiêu người chúng tôi đã nói chuyện hoặc có bao nhiêu ngày chúng tôi đã đi giảng chân tướng. Địa điểm giảng chân tướng trong khu phố Tàu giống như một giai đoạn lịch sử trong ánh đèn sân khấu, liên tục cấp cơ hội cho chúng sinh minh bạch chân tướng tại thời điểm lịch sử đặc biệt này.

Một lần, một phụ nữ da trắng ngồi giữa chúng tôi trong lúc ngồi đả tọa và nói với chúng tôi rằng cơn đau xương của bà đã biến mất khi bà ở trong trường năng lượng của chúng tôi.

Một lần khác, một người qua đường trẻ tuổi cảm ơn chúng tôi vì đã ở đó. Anh nói rằng anh cũng là một học viên nhưng không dám bước ra để nói chuyện với những người khác vì tâm sợ hãi; giờ anh ấy muốn làm tốt hơn.

Một vị đạo sĩ và đệ tử của ông ấy nói với chúng tôi rằng họ đã quan sát chúng tôi trong một thời gian dài và thốt lên: “Sư phụ của các bạn thực sự vĩ đại!” Sau đó, người đệ tử đó đã xem một show biểu diễn Shen Yun.

Tu luyện tâm tính

Tôi đã có những kỳ vọng và kế hoạch nhất định cho cuộc sống của mình. Tôi từng muốn cuộc sống của mình phải theo một cách nào đó và làm đúng những gì mình có khả năng làm. Nhưng có một khoảng cách lớn giữa mong muốn và thực tế. Khi nhìn thấy một người năng lực không bằng tôi nhưng lại có cuộc sống mà tôi ao ước, tôi trở nên tật đố và oán giận. Thông qua học Pháp, tôi đã loại bỏ được một tầng tâm tật đố, nhưng sau một thời gian, tôi phát hiện ra tâm tật đố của mình vẫn tồn tại, và nó được ẩn giấu sâu hơn.

Một ngày, tôi hướng nội, xem xét lại tư tưởng của mình và nhớ rằng Sư phụ đã giảng:

“…con người tuyệt không thể cải biến cuộc sống của người khác, ngay cả một đời của chư vị thì chư vị cũng không chi phối được chính bản thân chư vị, chư vị lại càng không chi phối được cuộc đời người khác. Bất kể người ta nỗ lực như thế nào, họ cũng chỉ ở trong con đường sinh tồn của chính họ mà bước.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

“…hết thảy đều an bài tốt rồi” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

Vì mọi thứ đã được an bài trước rồi, sao tôi còn đố kỵ với người khác chứ? Tôi đột nhiên nhận ra rằng tất cả các chấp trước đều nhỏ nhặt và vô nghĩa.

Sư phụ cũng giảng:

“chư vị học Đại Pháp rồi, thì vô luận chư vị gặp tình huống tốt hay tình huống xấu, thì đều là hảo sự, (vỗ tay), vì đó là chư vị học Đại Pháp rồi mới xuất hiện đó. Có một số học viên học Đại Pháp rồi gặp phải ma nạn rất lớn; nếu chư vị không tu luyện, thì ma nạn đó chính là sẽ khiến chư vị đi đến huỷ diệt. Chính là vì đã tu Đại Pháp rồi, nên ma nạn ấy đến sớm tuy rằng phải chịu áp lực rất lớn, khảo nghiệm đối với tâm tính rất khó chịu, có lúc vượt quan cũng sẽ rất lớn; nhưng rốt cuộc những ma nạn ấy đều sẽ qua hết; đều cần phải kết toán, đều cần phải trả [tiền] hoá đơn. (mọi người cười) Đó chẳng phải là ‘hảo sự’ sao? Vậy nên chư vị gặp việc tốt, việc xấu, miễn là chư vị đã tu Đại Pháp, thì đều là việc tốt; nhất định vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Tôi tin rằng con người [trong thế gian này] đều đang đeo một lớp mặt nạ và không ai biết họ thực sự đã là ai. Chúng ta vừa là khán giả vừa là diễn viên. Đôi khi chúng ta quá tập trung diễn xuất mà quên mất chúng ta thực sự là ai sau lớp mặt nạ đó.

Trong thực tế, bất cứ khi nào niệm của chúng ta nổi lên, đó là cơ hội tốt để chúng ta hướng nội và chính lại bản thân. Khi chúng ta thực sự có thể đề cao tâm tính và loại bỏ các chấp trước, thời gian quý báu mà Sư phụ đã kéo dài cho chúng ta sẽ không bị lãng phí.

Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong hành trình tu luyện, có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/30/371892.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/11/173208.html

Đăng ngày 10-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share