Bài viết của học viên Đại Pháp tại bang New Jersey, Mỹ Quốc

[MINH HUỆ 05-10-2018]

Con xin kính chào Sư phụ!

Xin chào các đồng tu.

Tôi bắt đầu giảng chân tướng bằng hình thức khá khác biệt – đó là thông qua hoạt động thể dục của người thường. Tôi nhận ra rằng, bằng cách này tôi sẽ gặp rất nhiều người, là cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng, đối diện với những khảo nghiệm trong tu luyện, cũng là cơ hội để tìm ra và loại bỏ tâm chấp trước.

Trước hết, tôi muốn chia sẻ đôi điều về con đường tu luyện của bản thân. Tôi năm nay 67 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện từ tháng 1 năm 2003 khi 52 tuổi. Với hệ miễn dịch yếu, tôi bị nhiễm lạnh và cảm cúm triền miên. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chỉ qua một đêm tôi trở nên khỏe mạnh. Trong buổi sum họp gia đình, họ hàng của tôi đã nói: “Đưa em bé bị bệnh cho Jeanne, bà ấy không bị nhiễm bệnh đâu.”

Hồi tôi mới tu luyện, một học viên trẻ đã khuyên tôi học một vài từ tiếng Trung. Tuy nhiên tôi không phân biệt được thanh điệu nên về cơ bản điều này với tôi là không thể. Khoảng hai năm sau tôi có một mong ước học tiếng Trung sâu sắc và được Sư tôn giúp đỡ, hiện giờ tôi đã có thể đọc sách “Chuyển Pháp Luân” bằng tiếng Trung. Tôi cố gắng mỗi ngày đọc một bài giảng.

Tôi có chồng, hai con, một cô con dâu và một cháu gái và các thành viên khác trong gia đình là người không tu luyện Pháp Luân Công khác. Sư tôn đã giảng rằng khi chúng ta đề cao trong tu luyện thì môi trường sẽ trở nên ngày càng hài hòa hơn. Tôi thấy hoàn cảnh của tôi đúng là như vậy, tất nhiên không thể nào không có thử thách.

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, chồng tôi đã đọc một vài bài viết nội dung xấu trên mạng xã hội và lo sợ rằng Pháp Luân Công là tà giáo. Nhưng chỉ một tháng sau, chồng tôi nói rằng tôi trở nên hòa ái và tích cực hơn nhiều. Cha tôi đã đóng góp một khoản tiền nhỏ cho hội Những người bạn của Pháp Luân Công khi ông còn sống và mẹ của tôi đã xem Thần Vận trước khi bà mất. Đa số thành viên trong gia đình và bạn bè của tôi đều đã xem Thần Vận. Bạn thân của tôi khi vừa mới bắt đầu đã rất tích cực ủng hộ tôi tu luyện. Khi học tiếng Trung, tôi ngày càng thân thiết hơn với một bạn học người Trung Quốc (người này không phải là học viên), và chính điều này đã cho tôi cơ hội để giảng chân tướng cũng như giúp chồng của cô ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Khoảng năm năm trước, tôi và chồng đã chuyển đến một địa điểm ở cực bắc của bờ biển Jersey. Kể từ khi nghỉ hưu, chúng tôi không có nhiều cơ hội để kết bạn với nhiều người mới. Con gái vẫn tiếp tục động viên tôi tham gia rèn luyện thể dục thể thao, nhưng tôi đã nhiều lần từ chối vì Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe tuyệt với.

Tháng 12, tôi quyết định tham gia vào một phòng tập thể dục, nơi này cách nhà tôi chừng năm phút đi bộ. Tôi đã rất bất ngờ khi thấy phòng tập có rất nhiều hoạt động xã hội, và thông qua đó đã cho tôi rất nhiều cơ hội để giảng chân tướng và nói với mọi người về Thần Vận. Trung tâm thể dục thể thao cũng cho phép tôi để những tài liệu quảng bá về biểu diễn Thần Vận tại lối vào khi Thần Vận đến biểu diễn ở Trung tâm Nghệ thuật New Jersey tại Newark.

Thực tế là tôi 67 tuổi và có sức khỏe rất tốt, điều này đã cho phép tôi có nhiều cơ hội để nói về lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng thường lo lắng rằng liệu bản thân mình có đi đúng đường. Tôi cũng lo sợ rằng mình bị các đồng tu chỉ trích vì những gì đang làm, nhưng sự thật là không xảy ra điều đó.

Nơi tôi sinh sống không có nhiều học viên nên không có nhiều cơ hội giao lưu chia sẻ, đồng thời, tôi vốn là một người tương đối kín tiếng và thích một mình. Tôi là con thứ ba trong nhà và thường cảm thấy như thể mình bị bỏ rơi. Tôi vẫn mang chấp trước về cảm giác bị bỏ rơi đó và đau khổ khi lớn lên và đem theo nó vào cả trong tu luyện. Tôi cần phải kết nối với những đồng tu khác nhiều hơn nữa và hoàn toàn trừ bỏ chấp trước này. Làm sao mà tôi có thể cảm thấy bị bỏ rơi khi có Sư tôn dẫn dắt từng bước trên chặng đường tu luyện, và trong khi tôi là một phần của chỉnh thể những người tu luyện Đại Pháp được?

Trong tháng 1, tôi nảy sinh ý định tham gia một cuộc thi ba môn phối hợp (một cuộc thi gồm môn bơi, đạp xe và chạy). Tôi tìm kiếm trên google và thấy một cuộc thi ba môn phối hợp tại bang Jersey dành cho nữ được tổ chức vào tháng 8 gần khu vực của tôi. Từ quan điểm của người thường, ý tưởng này như thể từ trên trời rơi xuống, nhưng là một người tu luyện, tôi tin rằng chính Sư phụ và Pháp thân của ngài đã dẫn dắt tôi.

Trong đời mình, tôi chưa chừng chạy cự ly dài và đây chính là thách thức lớn nhất trong cuộc thi ba môn phối hợp. Còn lại, tôi có thể bơi và đạp xe khá tốt. Đây là một cuộc thi ba môn phối hợp quãng ngắn nên khoảng cách không quá xa, nhưng vẫn là thách thức đối với tôi. Mục tiêu của tôi là hoàn thành cuộc thi và tôi có thể tự hào mặc áo vàng Pháp Luân Đại Pháp. Ở đó sẽ có khoảng 1.000 người tham gia và khán giả. Tôi chợt nhận ra rằng chiếc áo phông Pháp Luân Đại Pháp của tôi bằng cotton, không thích hợp cho những hoạt động như thế này, nên tôi đã làm một chiếc áo thun để thi ba môn phối hợp với dòng chữ “Tự do cho Pháp Luân Đại Pháp” ở mặt trước và mặt sau của áo, cũng như dòng chữ trang web Faluninfo.net được in ở mặt sau.

Công ty mà tôi đặt chiếc áo có trụ sở tại bang California, nhưng khi đơn hàng được chuyển đến – tôi lại thấy chiếc áo được chuyển đến từ Trung Quốc! Tôi hy vọng rằng điều này giúp người làm chiếc áo hiểu được chân tướng.

Một lần, tôi tham gia một buổi đi bơi do huấn luyện viên của cuộc thi ba môn phối hợp dành cho nữ tổ chức, nhưng nó không dành cho những người tham gia thi ba môn phối hợp quãng ngắn như tôi, mà là dành cho những vận động viên chủ chốt và nó diễn ra tại khu vực nước sâu ở trên biển. Tôi khá lo lắng khi lần đầu tiên lái xe đến đó do không chắc chắn mình đi đúng hướng và đường đi thì rất xấu. Tôi phải loại bỏ rất nhiều vật chất tình và sợ hãi nhưng tôi cũng nhận ra rằng bản thân còn những vật chất này ẩn sâu và tôi vẫn cần phải tiếp tục loại bỏ chúng.

Tôi đến muộn trong khi những người khác đã xuống nước rồi. Tôi cảm thấy mất phương hướng và chỉ nhìn thấy hai chiếc phao trên mặt nước, nên tôi liền bơi thẳng đến chiếc phao thứ nhất, huấn luyện viên đã la mắng tôi. Thật ra có ba chiếc phao và tôi đã bơi ngược chiều với mọi người. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói nặng lời như vậy với bất kỳ ai, thường thì cậu ấy đều rất tích cực hỗ trợ những người mới tham gia như tôi. Tôi cố biện giải cho bản thân nhưng cậu ấy vẫn không chấp nhận và nói rằng cậu sẽ viết lên trang website toàn bộ sự việc.

Sư phụ đã giảng trong “Chuyển Pháp Luân”:

“Đặc biệt là [người] ban đầu đã có căn cơ tốt, họ cho rằng công của mình tăng lên tốt, luyện cũng rất tốt, nhưng tại sao bao nhiêu phiền phức đột nhiên [xảy] đến? Vì sao cái gì cũng không tốt: mọi người đối với họ cũng không tốt…”

Sau đó tôi có gửi tin nhắn cho huấn luyện viên xin lỗi và cậu ấy cũng xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong tâm và chấp trước vào tình, muốn được đối đãi tốt. Tôi tránh mặt huấn luyện viên một thời gian.

Sư phụ giảng trong buổi “Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998]”:

“Khi nãy tôi vừa giảng, không phải vì người khác đối xử với chư vị như thế nào, mà là vì chỗ này của chư vị chưa đúng. Nếu chư vị nói, toàn bộ thiên thể đều rất thuận, chỗ này của chư vị có gì đó không đúng, chính là ở chỗ này của chư vị có vấn đề bướng bỉnh, là chư vị với người khác có gì đó không đúng. Khi chư vị tìm nguyên nhân ở bản thân chư vị, xoay chuyển vấn đề lại, thì nó liền đúng rồi, nó đã bình phục rồi, mọi người lại hòa ái với chư vị.”

Tôi biết tôi cần phải đối diện với chủng tình huống này, và nỗ lực loại bỏ cái tình này. Lần sau khi tôi đi tập bơi, huấn luyện viên đã mời tôi ngồi lên ván chèo của cậu ấy. Lúc đó có hàng trăm con cá heo ở biển. Cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cá heo như vậy, và khi biển động, thông thường cũng sẽ không thấy cá heo. Chúng cũng nhảy lên rất cao và cậu ấy cũng chưa từng thấy cảnh tượng này – như thể chúng đang muốn thực hiện một buổi trình diễn. Tôi nghĩ chính là Sư tôn đang khích lệ tôi hướng nội và nỗ lực trừ bỏ các chấp trước.

Tôi không thích bị phê bình và tôi thường không dễ tiếp thu lời phê bình.

Về vấn đề tiếp thụ phê bình, Sư tôn đã giảng tại buổi “Giảng Pháp tại Manhattan”:

“Làm một người tu luyện mà giảng, mọi người đã biết, ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, khi thật sự phải chịu tổn thất thì người tu luyện cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười; đó là trạng thái mà chư vị cần phải có và nhất định phải làm được; là vì chư vị không phải người thường, chư vị phải bước ra khỏi người thường. Chư vị không thể dùng cái Lý của người thường để yêu cầu bản thân; chư vị phải dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu chư vị; do đó chư vị nhất định phải làm được như thế.”

Tôi vẫn còn một con đường rất dài để đạt tiêu chuẩn đó và tôi vẫn có rất nhiều tình cần phải loại bỏ.

Một ngày tôi đến bờ biển quốc gia Sandy Hook để tập bơi. Biển động nên tôi đã không ở đó lâu. Sau đó tôi đạp xe. Tôi mặc chiếc áo mới có dòng chữ Pháp Luân Đại Pháp phủ trùm lên chiếc áo ba môn phối hợp. Khi tôi trở lại xe ô tô, hai người đàn ông trung niên đã đến gặp tôi. Họ nói rằng họ thấy tôi bơi và không thể tưởng tượng được tại sao tôi lại có thể bơi khi biển động như vậy, họ không thể làm được như thế. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và nói rằng tôi cũng sẽ không làm được điều đó nếu không phải vì Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe tốt. Họ nghĩ rằng tôi trẻ hơn so với tuổi thật và họ muốn học các bài công pháp. Họ chụp lại thông tin trang mạng ở mặt sau chiếc áo. Vào ngày thứ Năm, tôi đã hướng dẫn các bài công pháp cho Murad, một trong hai người đàn ông và chúng tôi hẹn gặp lại thứ Hai tuần sau. Chúng tôi đã nói chuyện khá lâu và anh ấy rất quan tâm đến Pháp Luân Đại Pháp.

Có những buổi huấn luyện hàng tuần để chuẩn bị cho cuộc thi ba môn phối hợp và một cuộc chạy thử sẽ diễn ra một tuần trước cuộc thi. Tôi cũng tham gia các buổi huấn luyện chạy bộ và bơi tại nơi nước sâu trên biển mà tôi đã đề cập đến ở trên. Tôi nhắc lại là vì điều này đã cho tôi rất nhiều cơ hội để gặp mặt nhiều người mới, cũng như cho tôi nhiều cơ hội để giảng chân tướng.

Tôi tham dự cuộc thi ba môn phối hợp vào ngày 4 tháng 8. Theo dự báo thời tiết thì trời sẽ mưa to giông bão suốt ngày hôm đó và tôi tự hỏi bản thân liệu những điều mình đang làm có đúng không. Một ngày trước khi cuộc thi diễn ra, tôi chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho cuộc tranh tài. Trời mưa như trút trong khi ban tổ chức đang đọc lời giới thiệu về cuộc thi và sau đó cầu vồng tuyệt đẹp xuất hiện trên biển. Những người tham gia khác nói rằng đây là một dấu hiệu tốt cho cuộc thi. Tôi nhận ra rằng bản thân mình đã rất tiêu cực và lo lắng, cũng như nhận ra rằng hiện tại tôi vẫn chưa hoàn toàn tín Pháp. Sang sáng hôm sau, dự báo thời tiết đã thay đổi, họ dự báo rằng trời chỉ mưa bắt đầu từ 8 giờ sáng, tức là một giờ trong cuộc tranh tài. Điều đó có nghĩa là chỉ mưa rào vào phần thi thứ ba khi tôi đang chạy và tôi sẽ ổn.

Một tuần trước khi diễn ra cuộc thi, tôi gặp vấn đề về tiêu hóa và phải nằm trên giường với triệu chứng chuột rút, và bị tiêu chảy nghiêm trọng chỉ hai ngày trước cuộc đua. Tại thời điểm đó, tôi không chắc là do nghiệp lực, sự can nhiễu hay/và chấp trước lo lắng hoặc sợ hãi. Tôi tập trung học Pháp và luyện công. Trong tâm tôi biết rằng mình sẽ ổn khi cuộc đua bắt đầu. Các vấn đề về tiêu hóa hoàn toàn biến mất ngay lập lức sau cuộc đua. Nghiệp lực và sự can nhiễu dường như được giải quyết nhưng tôi biết rất rõ rằng bản thân tôi vẫn còn chấp trước lo lắng, sợ hãi cần phải loại bỏ.

Sau cuộc đua, tôi tham gia một giải bơi với một nhóm mới tại bờ biển quốc gia Sandy Hook và tận dụng cơ hội để loại bỏ chấp trước này. Khi tôi cảm thấy lo lắng và sợ hãi, tôi không thừa nhận chúng, hít thở sâu và nó bị tiêu tan. Tôi có thể thoải mái bơi lội.

Tôi đăng những tấm hình và đoạn phim mà gia đình tôi đã ghi lại lên trang mạng của giải đua cũng như trang facebook của tôi. Tôi cũng còn chút bỡ ngỡ với facebook nhưng tôi nhận được nhiều “like” và bình luận hơn. Bức hình đầu tiên là bức cận cảnh tôi khi đang mặc chiếc áo thun với dòng chữ “Tự do cho Pháp Luân Đại Pháp” bên trên. Tôi muốn giảng chân tướng nhiều hơn thông qua hình thức này nhưng lại cứ để như vậy. Một lần có một tài khoản facebook hỏi: “Tự do cho Pháp Luân Đại Pháp” nghĩa là gì, và điều này đã cho tôi cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng, cũng để giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe tốt và nhờ vậy mà tôi mới tham gia được cuộc tranh tài ba môn phối hợp này.

Chồng, con gái và bạn trai của cháu đã đến cổ vũ tôi tại cuộc đua, sự ủng hộ tuyệt vời của họ đã cảm động những người xem trên Facebook. Con gái tôi rất nhiệt tình: cháu làm một tấm biển, reo hò cổ vũ và thậm chí chạy cùng tôi một đoạn đường khi cuộc thi chạy bắt đầu, trong khi bạn trai của cháu ghi hình chúng tôi, đồng thời hò reo và cổ vũ chúng tôi chạy.

Mặc dù con gái tôi không phải là một học viên, nhưng cháu đã làm nhiều điều tốt cho Pháp Luân Đại Pháp. Cháu đã viết một bài về cuộc đàn áp khi cháu đi học ở nước ngoài và đặc biệt cháu đã đặt một cuốn sách về cuộc đàn áp và tặng nó cho giáo sư của cháu. Tôi nghĩ rằng cháu đã đóng vai trò tích cực trong việc giảng chân tướng tại cuộc đua. Nhiều người cảm động bởi những bài viết nhân văn mà con bé đăng trên Facebook, tôi nghĩ rằng những bài viết này có thể giúp mọi người có suy nghĩ tích cực hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Cháu không biết rằng tôi đã làm chiếc áo thun đó và rất thích nó.

Trước đây tôi chưa bao giờ chạy, cũng như chưa hề tham gia bất kỳ cuộc tranh tài thể thao nào và giờ đây tôi làm điều này lần đầu tiên ở tuổi 67, đây quả thật là một câu chuyện thú vị. Tôi hy vọng điều này giúp mọi người có nhận thức chính diện về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng đăng một vài hoạt động Pháp Luân Đại Pháp mà tôi tham gia lên Facebook trước đây, cũng có một vài phản hồi tích cực nhưng không được như lần này. Tôi đã hoàn thành cuộc đua ba môn phối hợp với tốc độ nhanh hơn, được Sư phụ gia trì, tôi đã về vị trí thứ ba trong nhóm tuổi 65 -70. Bức hình tôi trên mục trao giải nhận được sự quan tâm to lớn.

Tôi thấy hứng thú khi nói chuyện với mọi người về những gì tôi làm trong suốt cuộc đua như là một cửa sổ để giảng chân tướng, nhưng tôi phải chắc chắn rằng tôi đang không có ý thể hiện bản thân và cũng tự nhắc nhờ mình phải khiêm tốn.

Tôi có thêm một vài người bạn mới cũng như kết thêm nhiều bạn trên Facebook thông qua cuộc thi này, cũng như tham gia nhóm chạy dành cho nữ, và một nhóm vận động viên ba môn phối hợp khác. Tôi hy vọng rằng điều này tiếp tục cho tôi thêm nhiều cơ hội để giảng chân tướng.

Cảm tạ Sư phụ. Cảm tạ các bạn đồng tu.

(Trình bày tại Hội Giao lưu Tâm đắc bằng tiếng Anh tại New York 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/5/375346.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/8/172763.html

Đăng ngày 09-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share