Bài viết của học viên người Áo
[MINH HUỆ 07-10-2018]
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!
Xin chào các đồng tu kính mến!
Năm nay Thần Vận có hai buổi biểu diễn ở thành phố chúng tôi. Vì thành phố chúng tôi học viên vô cùng ít ỏi, nên nhiều công tác chuẩn bị và điều phối đều do tôi đảm nhiệm. Tôi nhận thấy tôi đang gánh vác một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất: đó là điều phối các học viên. Đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản bởi các đồng tu tính cách và thói quen rất khác nhau. Nhưng nhờ trách nhiệm khó khăn và to lớn này, tôi đã thật sự cảm thấy thế nào là tu luyện và đề cao tâm tính.
Trong tâm tôi vô cùng vô cùng cảm tạ Sư phụ bởi Ngài đã cấp cho tôi một cơ hội tu luyện vô cùng trân quý. Ma sát tâm tính và khảo nghiệm ào ào đổ vào thân thể tôi tựa như những trái táo bị cuồng phong thổi rớt xuống. Đôi khi, tôi cảm thấy bản thân không thể trụ vững trước những khảo nghiệm này. Có lúc hết thảy các mối quan hệ xung quanh đều đột nhiên trở nên căng thẳng, từ trong nhà, đến giữa các đồng tu, hay với các đồng tu điều phối khác, mâu thuẫn đồng thời phát sinh.
Lúc vừa bắt đầu, tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi sẽ xem mọi khảo nghiệm và mâu thuẫn là cơ hội để hướng nội và đề cao tâm tính. Tất nhiên, không phải luôn luôn có thể làm được dễ dàng và nhanh chóng, nhưng tôi nỗ lực để không bị đi chệch khỏi yêu cầu của bản thân, không để mất đi bất kỳ cơ hội nào mà Sư phụ an bài cho tôi. Mỗi lần tôi đều tự vấn bản thân: Tôi còn cần phải ngộ ra điểm nào đây? Tôi hiện tại cần phải tìm ra tâm chấp trước nào đây? Nó đang ẩn nấp ở nơi nào? Làm thế nào để tôi có thể nhanh chóng loại bỏ nó và ung dung tiến bước?
Một trong những khảo nghiệm đầu tiên của tôi là khi tôi biết người điều phối ra quyết định rằng tất cả các học viên ở các nước lân cận đều nên hỗ trợ diễn xuất Thần Vận ở nước họ và rằng biểu diễn Thần Vận ở nước Áo thì nên là đồng tu bản địa toàn quyền phụ trách. Đây dường như là một quyết định rất lô-gic. Nhưng điều đáng lưu ý là hai lần lưu diễn đầu tiên của Thần Vận ở thành phố chúng tôi hai năm trước thì hầu hết đều là các học viên ở nước láng giềng và địa khu lân cận tới làm giúp. Tôi nghĩ rằng với khối lượng công việc cần chuẩn bị nếu chỉ dựa vào lực lượng mà chúng tôi đang có thì dường như là không thực tế. Hơn nữa, các đồng tu ở Áo nếu không là công tác bận rộn, thì cũng là điều kiện tài chính không dư dả, hoặc là sống ở xa. Với quyết định này, tôi nghĩ, nó cũng sẽ đồng nghĩa với việc công tác chuẩn bị cho diễn xuất của Thần Vận sẽ bị thất bại thảm hại. Tôi cảm thấy vô cùng bất lực, trong tâm oán hận, cảm giác không công bằng. Những làn sóng tư tưởng phụ diện cứ dội vào tôi.
Hiển nhiên là một số học viên xung quanh tôi cũng không bỏ lỡ cơ hội này để “thêm dầu vào lửa”; họ cũng cho rằng quyết định này là hoàn toàn phi lý và cũng hoài nghi về sự thành công của diễn xuất Thần Vận ở thành phố chúng tôi. Tôi phát hiện thấy dòng tư tưởng phụ diện đang cuốn đi năng lượng chính diện của tôi, tôi đã lãng phí tinh lực vào những suy nghĩ vô dụng, mà không dùng nó để suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết vấn đề và bảo trì chính niệm. Tôi minh bạch rằng cựu thế lực đang muốn chúng tôi lãng phí năng lượng của mình vào việc cãi lộn và tranh đấu lẫn nhau. Vì vậy, tôi nói với những tư tưởng phụ diện đó rằng: “Dừng lại! Ta muốn loại bỏ các ngươi! Ta không muốn nghĩ về nó một chút nào nữa.”
Về nghiệp tư tưởng, Sư phụ giảng:
Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh (chủ ý thức mạnh) để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này. Tình huống này tương đối hay gặp. Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu.“ (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Không quan trọng là người điều phối đưa ra quyết định gì, tôi đều sẽ phối hợp và làm theo quyết định đó. Phê bình và đánh giá quyết định của các điều phối viên khác không phải là nhiệm vụ của tôi. Tôi tin vào an bài của Sư phụ, và Ngài đã chỉ định họ làm người điều phối. Tôi không muốn bất kỳ một tư tưởng phụ diện nào về họ nữa. Tôi chỉ tập trung để làm phần công việc của mình tốt nhất có thể – đó là nhiệm vụ trọng yếu nhất của tôi. Đột nhiên, dòng tư tưởng phụ diện đó dừng lại. Tất nhiên là vẫn còn một vài tư tưởng phụ diện vẫn liên tục đến gây nhiễu loạn tư duy của tôi, cố gắng choán hết tâm trí tôi, nhưng tôi kiên định bài xích chúng.
Sau đó, tình huống liền biến hóa. Khi vé xem biểu diễn Thần Vận gần như đã được bán hết ở các nước lân cận, ngày càng nhiều học viên ở các nước đó tới thành phố chúng tôi để giúp đỡ chúng tôi. Tuy là chúng tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu nhân lực, nhưng chúng tôi có thể đề cao tâm tính trong quá trình này.
Bao dung lỗi lầm của người khác
Sau khi tôi rời Ukraine đến Áo, tôi phát hiện ra trong tôi còn rất nhiều nhân tố của tà linh cộng sản mà khi sống ở Ukraine tôi không phát hiện ra. Tôi minh bạch rằng đọc “Cửu Bình” đối với tôi mà nói là vô cùng trọng yếu, nhưng càng quan trọng hơn là, cải thiện bản thân, tìm ra và thanh trừ những nhân tố bất chính mà tà linh cộng sản ép nhập vào tôi thông qua gia đình, trường học, và xã hội. Một trong những nhân tố đo là thói quen tâm lý tìm xem là lỗi của ai, hoặc là tìm một “con dê thế tội”.
Chồng tôi thường chỉ ra thiếu sót này của tôi, nói rằng khi phát sinh mâu thuẫn hay tình huống khiến không thoải mái, tôi thường có thói quen muốn tìm xem lỗi thuộc về ai. Lúc đầu, tôi không lý giải được anh ấy nói vậy có ý tứ gì, bởi từ quan điểm của tôi, tôi thấy rằng nếu muốn giải quyết một vấn đề, thì nhất định phải tìm ra được căn nguyên của mâu thuẫn. Do đó, điểm quan trọng trong vấn đề này là tìm ra được ai sai. Tuy nhiên chồng tôi luôn bảo tôi rằng người thành công là người luôn gánh vác trách nhiệm, và tôi đã đọc về nó trong nhiều cuốn sách. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn không sao lý giải được nguyên tắc này. Xét cho cùng, một người tu luyện không chỉ cần chịu trách nhiệm cho hết thảy và còn không được chỉ trích người khác, mà phải hướng nội tìm để đề cao tâm tính bản thân.
Nhưng hình thái ý thức của Liên Xô lại dạy người ta ngược lại, đó là: luôn luôn có một người có lỗi. Tôi thấy rất rõ điều này khi nói chuyện với một người bạn ở Ukraine, cô ấy không phải là học viên. Ví dụ, cô ấy cho rằng nếu một người mẹ đang ở cùng một đứa trẻ, nếu đứa trẻ ốm, thì nhất định là người mẹ mắc lỗi, vì người mẹ không chăm sóc tốt cho đứa trẻ. Tôi đứng từ một góc độ khác để nhìn nhận lối tư duy của cô ấy, và thấy vô cùng kinh hãi khi thấy trên thân thể tôi cũng tồn tại điều tương tự; tôi nhận ra là ở đâu hay việc gì tôi cũng đều tìm kiếm xem ai là ‘thủ phạm’.
Một hôm, tôi nghe thấy một bà mẹ người Áo nói với con mình, người mà rõ ràng vừa mới có hành vi bất cẩn và đang cảm thấy có lỗi, rằng: “Đừng lo lắng, không ai có lỗi cả, đây chỉ là sự cố thôi.” Tôi vô cùng kinh ngạc trước hai lối tư duy hoàn toàn khác nhau này.
Sư phụ giảng:
Hãy chú ý: khi vấn đề xuất hiện thì không cần tìm trách nhiệm, hãy nhìn vào tự mình làm như thế nào. Cũng không cần truy ra ai đã viết, hãy nhận bài giáo huấn này, từ nay hãy chú ý.” (“Điều chỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Cải biến phương thức tư duy, thứ đã ép nhập và thành hình trong vài thập kỷ qua, là việc làm không đơn giản. Về mặt đạo lý thì tôi minh bạch, nhưng khi thực hành, tôi lại trở về lối tư duy cũ.
Có lần tôi đọc một bài viết trên trang web Chánh Kiến về Trung Quốc cổ đại. Câu chuyện này nói rằng khi phát sinh một sự tình bất hảo, thì việc không tìm lỗi sai ở người khác trọng yếu đến nhường nào. Trong chuyện, một người ông dắt cháu trai dạo chơi trên đường phố, đột nhiên một chiếc xe ngựa đi đến và đâm vào cậu bé. Nhưng người ông nói với người đánh xe ngựa rằng: “Không sao, cứ đi đi, các anh đang vội mà, không phải cố ý.” Khi cha mẹ cậu bé về nhà, người ông bảo họ rằng cậu bé rất mệt và đang ngủ. Sáng hôm sau, cậu bé thức dậy và như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Câu chuyện này khiến tôi cảm động rơi lệ.
Khi tôi mới làm điều phối phục trách công tác chuẩn bị cho diễn xuất Thần Vận, tôi phải đối diện với sự thật là các học viên sẽ phạm sai lầm và đôi khi là mắc sai lầm nghiêm trọng. Điều này khiến tôi hình thành rất nhiều tư tưởng phụ diện và còn khiến tôi cảm thấy vô cùng tức giận, đặc biệt là khi họ là những học viên không mấy thân thiết với tôi, hoặc giả là những người mà trong mắt tôi là không thể tín nhiệm.
Một học viên Trung Quốc đã gửi cho tôi thời gian biểu của các nhà hát, mà nội dung bên trong tôi thấy có không ít lỗi sai. Mỗi một lần nó đều khiến tôi sản sinh ra suy nghĩ phụ diện với vị đồng tu này. Có một lần tôi với một đồng tu khác đi tới một trong những nhà hát có biểu diễn nhạc đó. Hôm đó trời rất lạnh, và chúng tôi đứng gần lối ra của phòng hòa nhạc và đợi mọi người đi ra để phát tài liệu quảng cáo Thần Vận. Vào thời gian dự tính, có rất ít người ra. Sau này tôi mới biết hóa ra đó chỉ là thời gian nghỉ giải lao, một giờ sau buổi hòa nhạc mới chính thức kết thúc. Chúng tôi không đợi đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, bởi lẽ lúc đó đã quá muộn và trời rất lạnh, và các học viên khác cũng đã đi lại cả ngày rồi.
Sau này tôi mới hay, vị học viên phụ trách lên thời gian biểu kia chỉ viết ra thời gian gần đúng mà không viết chính xác thời gian kết thúc buổi hòa nhạc. Tôi vô cùng thất vọng vì như vậy mà chúng tôi đã phải chạy không một chuyến. Tư tưởng phụ diện và thái độ bất hảo lên án đồng tu chiếm cứ nội tâm tôi. Tôi nghĩ rằng cô ấy có vấn đề trong tu luyện, hiển nhiên là tà ác đã dùi vào sơ hở của cô ấy, tới can nhiễu chúng tôi. Nhưng đồng tu mà đi cùng tôi tới nhà hát vào ngày hôm đó bảo tôi: “Chúng ta phải bao dung cho sai lầm của người khác, chúng ta đều là người đang trong tu luyện, không ai là không mắc lỗi.” Lúc đầu, vì tôi có thiên kiến, nên tôi không nghe những lời này. Nhưng sau khi về nhà và suy xét lại sự việc, tôi minh bạch ra là Sư phụ đã lợi dụng lời nói của đồng tu để điểm ngộ tôi, chỉ ra những thiếu sót của tôi.
Tôi bắt đầu hướng nội tìm và phân tích xem tại sao mình quá khắt khe và không thể khoan dung với sai lầm của người khác. Hóa ra là nó đã xuất hiện từ khi tôi còn nhỏ. Cha mẹ sẽ quở trách tôi bởi bất kỳ sai lầm hay bất cẩn nào của tôi. Cha tôi vì một số lỗi sai của tôi mà ngược đãi tâm lý tôi hết lần này đến lần khác. Tất nhiên, qua đó tôi cũng tiêu nghiệp, nhưng nó lại dưỡng thành ở tôi phương thức đối đãi tương tự với người khác. Khi tôi nhận ra điều này, tôi cảm thấy tốt hơn, và mọi suy nghĩ phụ diện đều tan hết.
Vài tháng sau, chúng tôi lại đi tới nhà hát để phát tài liệu. Đây là buổi hòa nhạc quy mô lớn cuối cùng trước khi Thần Vận diễn xuất. Chúng tôi tổng cộng có bảy người, đi ba chiếc xe hơi. Nhưng khi chúng tôi đến, thì mới hay khán giả đã rời đi rồi. Chúng tôi đã đến chậm nửa giờ đồng hồ. Tôi tự biện giải cho mình, bảo các đồng tu rằng có lẽ khán giả rời đi sớm hơn, mặc dù trong tâm tôi tôi đang ngờ ngợ rằng tôi đã nhầm lịch. Về tới nhà tôi xem lại lịch diễn, tôi vô cùng sửng sốt khi phát hiện ra tôi đã bị nhầm ngày biểu diễn, nên đã chọn sai thời gian. Tôi nằm dài ra chiếc ghế salon, trong tâm thấy rất nặng nề, không thiết làm gì nữa.
Tất nhiên, tôi biết là do tôi sơ xuất mà thành. Tôi không thể tự tha thứ cho lỗi lầm này của mình vì tôi không thể tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Vì tôi không có cải biến căn bản về vấn đề này, nên Sư phụ đã thông qua tình huống này mà cấp cho tôi một bài học, để chỉ cho tôi thấy rằng không có ai là hoàn hảo cả và rằng chúng ta có thể phạm sai lầm và có chỗ thiếu sót. Chúng ta nên từ bi đối đãi với sai lầm của người khác.
Trong “Hồng Ngâm III” Sư phụ giảng:
“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma” (Thùy thị thùy phi)
Tạm dịch:
“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa” (Ai thị ai phi (ai đúng ai sai))
Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ đồng tu!
(Bài đọc tại Pháp hội Châu Âu 2018)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/7/375448.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/9/172781.html
Đăng ngày 24-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.