Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-9-2018] Khi vợ tôi bị bắt giữ phi pháp, nhiều học viên Pháp Luân Công đã vô tư cùng tôi đi đến đồn cảnh sát, sở cảnh sát, văn phòng khiếu nại dân sự, và trại cưỡng bức lao động để giúp tôi giải cứu vợ. Họ không chỉ chịu đựng muôn vàn áp lực mà còn có nguy cơ bị bắt giữ.

Mặc dù cuộc giải cứu bất thành, nhưng tôi vẫn cảm kích mọi người. Tôi đã giúp đỡ các học viên Đại Pháp địa phương kể từ khi vợ tôi được trả tự do khỏi trại lao động. Tôi đã trải qua nhiều thăng trầm và nhiều đêm mất ngủ.

Tôi không hối tiếc vì đã giúp đỡ các học viên mặc dù tôi có thể gặp khó khăn và rắc rối trong tương lai. Tôi sẵn lòng làm hết sức mình vì sự tự do của họ.

Giúp đỡ gia đình của các học viên bị bắt giữ

Kỳ thực, những phương án của tôi giúp giải cứu các học viên bị bắt giữ là có hạn. Để an ủi những gia đình tương đối dễ bị tổn thương này, tôi chia sẻ trải nghiệm của mình khi vợ tôi bị bắt, giam giữ và sách nhiễu. Tôi động viên họ hãy kiên cường.

Tôi bảo họ ăn mặc chỉnh tề, tranh luận về vụ việc phải có lý lẽ, nghiên cứu những điều luật liên quan, và nên hòa ái khi đối diện với cảnh sát. Tôi khuyên họ không nên nhượng bộ với bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát. Nếu họ làm theo yêu cầu, cảnh sát sẽ không chỉ xem thường họ mà còn bức hại gia đình họ và các học viên nặng nề hơn.

Tôi chia sẻ với họ cách mà tôi đã hành xử với cảnh sát. Là một người có tính cách hướng nội nên khi biện luận với cảnh sát, tôi cảm thấy sợ hãi – lòng bàn tay tôi chảy mồ hôi không dứt, nhưng tôi giả bộ rằng mình đang rất bình tĩnh và tự tin.

Một lần, tôi mắng một cảnh sát, vóc dáng to cao khi anh ta từ chối cho tôi gặp mặt vợ tôi đang bị giam phi pháp. Tôi quát anh ta: “Anh có biết luật hay không. Thăm thân nhân là quyền lợi hợp pháp của tôi!”

Tôi nghĩ anh ta sẽ nổi trận lôi đình, nhưng trái lại, anh ấy chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên và giải thích một cách lịch sự: “Anh mắng tôi cũng chẳng ích gì, đó không phải do tôi quyết định.”

Trong từng lá thư viết cho vợ, tôi luôn thêm vào một bài thơ ngắn hay một vài lời động viên nào đó vào cuối trang, và gấp lá thư thành hình trái tim. Một lính canh đã cảm động bởi tình cảm chân thành tôi dành cho vợ. Khi thư của tôi đến, cô ấy ngay lập tức báo cho vợ tôi. Vợ tôi kể rằng một bạn tù đọc xong thư của tôi liền bật cười bởi cô ấy cũng cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc.

Phản bức hại bên ngoài nhà tù luôn luôn giảm bớt bức hại bên trong. Vợ tôi nói rằng bởi vì những kháng nghị không ngừng của tôi, mà bầu không khí trong trại giam bớt căng thẳng đi và cô ấy được đối xử tử tế hơn những người khác.

Tôi khuyến khích gia đình các học viên bước ra và phản bức hại. Tôi cũng đồng ý tham gia những hoạt động của họ.

Kháng nghị bên ngoài trung tâm tẩy não

Tôi cùng các học viên đi đến một nơi nổi tiếng toàn cầu vì bức hại các học viên Đại Pháp. Hôm đó tuyết rơi và mặt đất bị băng bao phủ như một tấm gương. Tuy vậy, thời tiết không thể ngăn được chúng tôi tiến bước.

Khi chúng tôi đến nơi, các ý kiến khác nhau bắt đầu nảy sinh. Vài người muốn phát chính niệm ngay tại chỗ, trong khi những người khác muốn làm điều đó tại trung tâm tẩy não ở một địa điểm từ xa. Thật khó để đưa ra quyết định.

Mặc dù không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn cảm thấy bản thân nhất định phải đưa họ về nhà an toàn. Vì lý do đó nên tôi quyết định chúng tôi cùng nhau đến trung tâm tẩy não.

Các luật sư, học viên, và gia đình của các học viên bị bắt giữ đều có mặt ở đó khi chúng tôi đến nơi. Các gia đình đang kháng nghị bởi họ không được thăm thân nhân. Chúng tôi hét to yêu cầu được gặp thân nhân mãi đến khi trời tối, cũng là lúc mọi người tan sở làm về nhà.

Để chúng tôi dừng kháng nghị, trung tâm tẩy não yêu cầu cục cung cấp điện lực tắt hết đèn đường. Chúng tôi vì vậy buộc phải rời miễn cưỡng rời đi.

Vài xe cảnh sát ập đến nơi khi chúng tôi rời đi. Được Sư phụ Lý bảo hộ, chúng tôi đã rời đi bình an vô sự. Trên đường về nhà, chúng tôi cũng an toàn vượt qua một trạm kiểm soát và thoát thỏi một xe cảnh sát tuần tra đuổi sau xe chúng tôi.

Sau khi xe cảnh sát quay đầu bỏ đi, lòng bàn tay và lưng của tôi đều ướt đẫm mồ hôi.

Tôi nói với các học viên: “Một nắm tay luôn luôn có sức mạnh nhiều hơn. Trong tình huống khó khăn như hôm nay, chúng ta không nên lay động và không nên có tư tâm.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/26/374980.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/6/172740.html

Đăng ngày 15-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share