Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Israel

[MINH HUỆ 26-8-2018] Tôi năm nay 21 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được ba năm. Hai năm trước, tôi lần đầu tiên tới New York tham gia Hội Giao lưu Tâm đắc Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngày thứ hai ở đó, tôi cảm thấy một trường năng lượng mạnh mẽ, uy lực bao trùm toàn thành phố, và chủng năng lượng này tác động vô cùng cường đại tới tôi. Tôi cảm thấy mình đang trôi lơ lửng trong một chủng vật chất kỳ diệu, cảm thấy sự bình thản và tĩnh mịch mà trước kia chưa từng có. Tôi chân chính cảm thụ được rằng luồng năng lượng này có thể ức chế được tư tưởng của tôi và thay vào đó là sự bình hòa và tĩnh mịch.

Tôi có một chút trải nghiệm hứng thú và mỹ diệu trong thời gian ở New York, và tôi muốn chia sẻ một trong số trải nghiệm đó, với tôi mà nói nó vô cùng đặc biệt.

Gần như mọi buổi tối, tôi đều đi tới quảng trường phía trước Đại Sứ quán Trung Quốc ở Manhattan cùng đồng tu tại buổi lễ tưởng niệm tĩnh lặng kêu gọi chấm dứt bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Các học viên đến từ nhiều quốc gia khác nhau cùng luyện công và phát chính niệm ở đó vài giờ, và hoạt động này kéo dài vài ngày. Khu vực này ở gần vùng nước, nên tôi nghĩ rằng đó là lý do bề mặt khiến chỗ này vô cùng lạnh giá.

Một hôm, tôi không có chân chính lên kế hoạch đi tới đó, và không mặc quần áo đủ ấm. Nhưng có một loạt sự kiện đã đưa đẩy tôi tới đó, tôi không nghĩ nhiều và liền tham gia cùng các đồng tu.

Được phân nửa thời gian của lễ tưởng niệm thì thời tiết trở nên rất lạnh, nhưng tôi tiếp tục luyện công và phát chính niệm cùng các học viên khác. Không lâu sau, tôi cảm thấy khí lạnh bắt đầu ảnh hưởng tới tôi, can nhiễu đến việc tôi tập trung tinh lực phát chính niệm và an tĩnh luyện công.

Đúng thời khắc này, tôi cảm thấy vô cùng lạnh, nên tôi không thể đợi thêm một giây nào nữa, tôi muốn chạy nhanh đến một nơi nào đó thật ấm. Trước khi làm vậy, tôi mở mắt nhìn các đồng tu xung quanh tôi vẫn đang ngồi yên lặng phát chính niệm với lực độ cực đại. Trông họ như kim cương!

Tôi rất ấn tượng, thấy rằng họ như thể được làm từ chủng vật chất ở không gian khác, và cái lạnh của không gian này không thể ảnh hưởng tới họ, họ với cái lạnh không ở cùng một tầng diện. Chủng cảm giác này vô cùng mãnh liệt.

Tôi không nhớ lúc đó là mấy giờ, và tôi cũng không chắc là khi nào buổi lễ tưởng niệm sẽ kết thúc, vì trời lạnh buốt và nghĩ rằng buổi lễ sẽ còn kéo dài, nên tôi đứng dậy và di chuyển tới một nơi ấm hơn. Vài phút sau, buổi lễ kết thúc.

Tôi nhớ rõ cảm giác thất vọng vì tôi đã đứng dậy sớm, một phần là bởi tôi thực sự không muốn đứng dậy và một phần là bởi buổi lễ chỉ kết thúc sau đó vài phút.

Tất nhiên, trải nghiệm này với tôi mà nói là một món quà vô cùng trân quý.

Tôi nhận ra rằng những gì tôi nhìn thấy quanh mình chính là biểu hiện của ý chí mạnh mẽ, quyết tâm, sự hiến dâng. Tất cả đều bắt nguồn từ niềm tin vô cùng cường đại đến mức nó đẩy và đẩy các học viên lên những tầng cao hơn và khiến họ kiên định hơn.

Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng rằng:

”Khoa học hiện đại nhìn nhận rằng thời gian là có tồn tại trường; không nằm trong phạm vi của trường thời gian thì không chịu ước chế của thời gian. Khái niệm thời-không của không gian khác là khác hẳn so với bên này chúng ta; nó làm sao có thể ước chế vật chất của không gian khác được? Hoàn toàn không có tác dụng. Mọi người thử nghĩ xem, đến lúc ấy chư vị chẳng phải đã không trong ngũ hành là gì? Chư vị có còn cái thân thể người thường không? Hoàn toàn không.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng thời khắc đó tôi đã nhận chủng ý nghĩa nào đó (hoặc chủng trình độ nào đó) của những gì mà tôi đã nhìn thấy, từ đó trở đi, tôi đã ngộ ra được nhiều điều hơn trong quá trình đề cao trong tu luyện.

Ví dụ, đôi khi tôi ngồi xuống đọc kinh văn của Sư phụ lý một cách rất tập trung, tôi sẽ có thể đột nhiên bắt đầu cảm thấy một sự mệt mỏi rã rời không thể giải thích được, điều này khiến tôi muốn ngừng đọc. Lúc đó tôi nhớ tới hình ảnh các đồng tu trong buổi lễ tưởng niệm hôm đó, và nó giúp tôi trấn tĩnh đọc sách mà không hề thấy mệt mỏi. Nó cũng giúp tôi vượt qua cái lạnh và nhiều tình huống khác.

Sư phụ giảng:

”Nguyên nhân chư vị không thoải mái chủ yếu là chư vị cứ lo sợ thân thể bản thân mình bị bệnh nào đó;” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Trên thực tế, những gì mà các đồng tu xung quanh tôi làm, hoàn toàn minh chứng cho lời Sư phụ giảng ở trên. Tín niệm mạnh mẽ giúp họ không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh, cũng như không sợ cái lạnh.

Món quà này, hình ảnh này khắc ghi trong ký ức tôi, luôn ở bên tôi và truyền cho tôi nguồn cảm hứng vô hạn, còn giúp tôi tăng cường ý chí và kiên định tín ngưỡng vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi hy vọng rằng những điều truyền cảm hứng cho tôi cũng sẽ khích lệ các học viên khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/26/372920.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/28/171681.html

Đăng ngày 31-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share