Bài viết của một học viên Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-8-2018] Rắc rối của tôi bắt đầu vào ngày tôi cùng chồng chuyển đến thành phố, nơi anh ấy làm việc. Khi ấy con của chúng tôi chưa đầy hai tháng tuổi.

Chồng tôi, trước đây từng ủng hộ tôi tu luyện, bây giờ lại quay sang chống đối và còn đe doạ sẽ ly dị. Thái độ của anh leo thang sau khi tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Chồng tôi sẽ tra hỏi mỗi khi tôi rời nhà: “Em đi với ai? Em đi đâu? Em định làm gì? Khi nào em về?” Anh ấy sẽ kiểm tra thời gian trên biên lai sau khi tôi đi chợ về để xem tôi có nán lại ở đâu đó trên đường về không, anh ấy còn cấm tôi liên lạc với các đồng tu.

Trong nhà chúng tôi hiếm có được sự yên tĩnh. Ngày nào cũng có tranh cãi, mỗi tuần đều có một trận chiến lớn, và mỗi tháng đều có một cuộc “chiến tranh” và nó đã trở thành thường lệ. Mục tiêu của anh ấy là khiến tôi phải từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đang sống trong một nhà tù có tên là “chồng.”

Mỗi ngày mẹ chồng đều mang cơm trưa đến cho tôi. Nếu bà nhìn thấy tôi làm gì đó liên quan đến Đại Pháp, bà sẽ tố cáo tôi với chồng và anh sẽ mắng nhiếc tôi khi đi làm về.

Thi thoảng các những trận cãi vã kéo dài cho đến tận sáng hôm sau. Anh sẽ đá đồ đạc xung quanh và có lần đã đập vỡ điện thoại di động của tôi. Tôi đã khóc và bò trên sàn để cố gắng tìm nó. Cả tôi và anh ấy đều kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể chất.

Tôi bắt đầu ghét chồng mình và oán hận mẹ chồng. Tôi muốn từ bi với mẹ chồng nhưng rất khó. Tôi đã cố gắng buông bỏ tâm oán hận, nhưng sau đó nó lại quay lại. Chỉ cần nghe giọng nói hay nhìn thấy mặt bà, đầu tôi đã nóng rực. Tôi đã kìm nén cơn giận của mình, phát chính niệm và nghĩ về Pháp của Sư phụ, cầu xin Sư phụ gia trì. Sáu tháng trôi qua nhưng tình hình vẫn không thực sự cải tiến.

Chính niệm

Một học viên sắp bị kết án tù. Tôi nghĩ: “Mình đã tốn quá nhiều thời gian để buông bỏ tâm oán hận đối với mẹ chồng.” Tôi quyết định không nghĩ về mẹ chồng nữa và chỉ phát chính niệm cho đồng tu. Từ sáng đến tối, tôi chỉ tập trung phát chính niệm bất cứ khi nào có thời gian.

Sau khi làm việc đó được một thời gian, tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng mình không còn ghét mẹ chồng nữa. Tôi cố gắng nghĩ về việc mẹ chồng đã đối xử thế nào với mình và bà ấy đã từng nói gì nhưng không thể nhớ được bất cứ điều gì. Tôi vẫn không nhớ gì khi tôi viết bài chia sẻ này. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã nhìn thấy tôi có tâm trợ giúp đồng tu nên đã giúp tôi xoá đi những ký ức không vui đó.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là tôi cũng không còn bị động tâm bởi những lời sắc lạnh của chồng nữa. Tôi chính lại bản thân bất cứ khi nào anh chỉ trích tôi. Tôi sẽ nói với anh trong tâm rằng: “Em xin lỗi – đó không phải là lỗi của anh, tất cả là do em.” Tôi bắt đầu hiểu được nội hàm sâu hơn của Nhẫn.

Có những lúc tôi không thể Nhẫn, Sư phụ đã dùng miệng của chồng để điểm hóa cho tôi. Có lần chồng tôi bất chợt nói: “Chẳng phải em đang tu luyện Chân–Thiện–Nhẫn sao? Em đã làm được như vậy chưa?” Tôi cảm thấy xấu hổ sau khi nghe những lời này của anh ấy.

Có lần, sau một tháng không nói chuyện với tôi, chồng tôi đột nhiên nói: “Hai bờ vượn khóc than chẳng dứt, thuyền nhẹ đã quá vạn trùng san.” Sư phụ cũng từng nhắc đến hai câu thơ nổi tiếng này của Lý Bạch trong một bài kinh văn. Ngày hôm sau, chồng tôi mời tôi ăn tối, trong bữa tối anh nói với tôi rằng: “Anh chỉ nói mạnh miệng nhưng lòng lại mềm yếu. Em lại thắng rồi.”

Chồng tôi bình tâm và nói rằng tôi có thể tu luyện khi lớn tuổi hơn. Sau đó anh nói về việc không cho phép tôi ra khỏi nhà hay gặp gỡ các học viên khác. Tôi nói rằng anh không có quyền làm điều đó. Anh đã tức giận và nổi cơm tam bành.

Tôi đã ngồi song bàn trên giường và nhắm mắt lại. Điều đó khiến anh càng giận dữ hơn. Anh nhảy lên giường và cố gắng đá tôi nhưng bị hụt. Anh hét lên: “Em cứ đợi đó mà xem.” Anh chạy vào bếp và quay lại với một con dao. Anh múa con dao như một người điên và hét: “Em có tin là anh sẽ giết em không?”

Tâm tôi vẫn rất điềm tĩnh. Tôi nhận ra chính giọng điệu của mình đã khiến anh nổi giận. Anh hét lớn tên tôi và kề dao vào cổ tôi. Tôi nghĩ: “Sinh mệnh của mình nằm trong tay của Sư phụ, vậy nên mình sẽ không sao.”

Tôi nói: “Anh đang làm gì thế? Đây là cách anh đối xử với một phụ nữ yếu đuối sao?”

Anh bị chấn động, nói: “Em không hề yếu đuối chút nào. Bất kể anh nói gì đi nữa. Em vẫn nhất quyết tu luyện Pháp Luân Công. Hãy xem chúng ta đã cãi nhau biết bao nhiêu lần, vậy mà em vẫn muốn tu luyện.”

Tôi hạ giọng và nói: “Anh hãy bỏ con dao ra đi.”

Anh đáp: “Anh đã phản ứng thái quá.”

Đột nhiên tôi cảm thấy có lỗi. Suốt một năm qua tôi chỉ chịu đựng lời la mắng của anh trên bề mặt. Tôi vượt qua được mọi cơn thịnh nộ của chồng vì Sư phụ không ngừng điểm hoá và chỉ dẫn tôi. Tôi không sống theo Chân–Thiện–Nhẫn và đề cao bản thân. Hơn nữa, tôi không thật sự toàn tâm chăm sóc cho chồng. Đôi khi tôi có thể kìm nén không nói, nhưng tôi lại có những ý nghĩ xấu trong tâm: “Nếu mình không phải là một học viên Đại Pháp thì mình đã ly dị anh ta từ lâu rồi.”

Tôi đã không từ bi hay nhẫn với anh. Sao tôi có thể đổ lỗi cho anh được? Trong tâm, tôi khóc thương cho anh và muốn cứu anh. Vì thế một lần nữa tôi đã nói với anh về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Mặc dù anh không hoàn toàn chấp nhận điều tôi nói, nhưng cuối cuộc nói chuyện, anh đã nói: “Kể từ giờ trở đi, anh sẽ không phản đối em tu luyện Pháp Luân Công nữa, cũng không nói về việc ly dị nữa.” Tôi khóc không ngừng và cảm tạ Sư phụ.

Tôi nhớ lại bài thơ của Sư phụ:

“Đa thiểu nhân gian loạn sự

Lịch kinh trùng trùng ân oán

Tâm ác nghiệp đại vô vọng

Đại Pháp tận giải uyên nguyên”

(Giải Đại KiếpHồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Bao nhiêu việc loạn nhân gian

Trải qua trùng trùng ân oán

Tâm ác nghiệp lớn vô vọng

Đại Pháp tận giải uyên nguyên

Tôi đã lưỡng lự khi viết về đoạn ký ức này vì nó chứa đựng một phần cuộc đời đau buồn của tôi. Tuy nhiên, nhờ ngộ Pháp sâu hơn, tôi đã học cách buông bỏ tâm oán hận ôm giữ bấy lâu để chuyển nó thành tâm biết ơn đối với gia đình của mình vì những rắc rối đó. Đối với tôi, quả thật là như khoét tim khoan xương để tống khứ được những tâm như tranh đấu, ủy khuất, tức giận, bất bình và oán hận. Hiện tâm tôi đã rộng mở để có thể bao dung hơn cho người khác.

Cảm tạ Đại Pháp vĩ đại, Sư phụ vĩ đại đã giúp con hóa giải ân oán, và chỉ dẫn con buông bỏ “vị tư”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/21/372716.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/5/172720.html

Đăng ngày 28-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share