Bài viết của Tĩnh Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-8-2018] Sau khi sinh con trai vào mùa xuân năm 1997, bụng dưới của tôi thường bị đau. Vì đang cho con bú, nên tôi cố gắng không dùng thuốc, nhưng những cơn đau dữ dội đến mức tôi buộc phải dùng một số thuốc giảm đau.
Đến tháng Bảy, cơ thể tôi trở nên cong vẹo và luôn lệch về một bên, cân nặng cũng sụt xuống chỉ còn 40 kg. Tôi tới bệnh viện khám khi con trai mới được 10 tháng tuổi, và được chẩn đoán mắc bệnh lao đốt sống thắt lưng và phải phẫu thuật cột sống. Trong quá trình nằm viện phẫu thuật, họ phát hiện ra tôi còn bị lao hạch ở cả hai bên thận, thận trái hoàn toàn rối loạn chức năng và cần phải cắt bỏ. Thêm vào đó, tôi còn bị gai xương cột sống ngực.
Khi từ bệnh viện về nhà, tôi phải nằm liệt giường và không thể tự chăm sóc bản thân. Một ngày, khoảng một tháng sau khi phẫu thuật, giữa tôi và chồng đã xảy ra một cuộc tranh cãi nảy lửa. Lúc đó mẹ tôi cũng ở đó, và chồng tôi nói với mẹ tôi rằng anh không còn cần tôi nữa vì tôi đã tàn tật.
Anh ấy sang nhà hàng xóm và mượn xe ô tô của họ. Anh đưa tôi ra ngoài, đặt lên xe và bảo mẹ tôi hãy đưa tôi về nhà bà. Mẹ tôi đã vô cùng đau lòng, bà khóc trên suốt đường về nhà. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy.
Tái sinh sau khi tu luyện Pháp Luân Công
Tôi sống ở nhà mẹ đẻ cho đến tháng Ba năm sau, lúc đó em rể tôi đã đến nhà và khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công. Cậu ấy nói với tôi rằng đây là môn tu luyện Phật gia.
Cậu ấy nói: “Môn tu luyện này vô cùng kỳ diệu. Chị không phải làm bất cứ điều gì như những người tu luyện các môn khác. Chị chỉ cần tuân theo những gì trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân chỉ dạy, và mọi việc của chị sẽ tốt đẹp.”
Một vài ngày sau, em rể mang cuốn sách tới cho tôi. Ngay khi nhìn thấy màu sắc của cuốn sách, mắt tôi sáng lên và tôi cảm thấy tâm mình lại tươi sáng trở lại.
Đề cao tâm tính
Kể từ khi phẫu thuật, tôi vẫn liên tục nghĩ về việc ly hôn với chồng. Nhưng sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng mình nên vứt bỏ suy nghĩ đó. Năm tháng sau, chồng tôi tới đón tôi về nhà, vì vậy tôi đã đi cùng anh ấy.
Khi trở về nhà, tôi liên lạc với các học viên Pháp Luân Công ở địa phương. Tôi tham gia nhóm học Pháp của họ. Ban đầu, bụng của tôi đau đến mức tôi gặp rất nhiều khó khăn khi ngồi xuống. Nhưng ba ngày sau khi bắt đầu tham gia nhóm học Pháp và luyện tĩnh công đả tọa ở nhà, tôi cảm thấy có cái gì đó rất đặc đổ xuống bên trong cơ thể mình. Nó bắt đầu từ cổ và di chuyển xuống dưới. Nó chia ra làm đôi ở thắt lưng và di chuyển xuống hai chân, cuối cùng tới lòng bàn chân. Sau đó, cơ thể tôi trở nên vô cùng nhẹ nhàng và bụng tôi từ đó trở đi không còn đau nữa.
Tại thời điểm đó, tôi bắt đầu làm các công việc đồng áng nặng nhọc. Hàng xóm cùng làng tôi đều chứng kiến tôi khỏe mạnh trở lại và hồi phục nhanh chóng như thế nào sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Một người dân ở địa phương tôi cũng mắc căn bệnh tương tự nhưng anh đã phải mất tới ba năm để bình phục, trong khi đó tôi có thể làm các công việc nặng nhọc ngoài đồng chỉ trong vòng vài tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Mẹ chồng tôi luôn keo kiệt đối với tôi. Nhưng tôi đã vứt bỏ tâm oán hận với bà và hiện giờ gia đình tôi sống hòa thuận. Chồng tôi cũng thấy hạnh phúc và cả gia đình đều toàn tâm toàn ý ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công.
Con trai tôi thu được lợi ích từ Đại Pháp
Có một lò than đốt để sưởi ấm phòng làm việc nơi con trai tôi công tác. Đồng nghiệp của con trai tôi đổ một chút dầu vào bếp để nó nóng lên nhanh hơn. Con tôi không biết điều đó và đã mở nắp bếp, dùng một chiếc móc khều bụi than trong bếp để hơi nóng tỏa ra nhiều hơn. Đột nhiên, một ngọn lửa lớn thổi bùng ra bên ngoài và ngay lập tức phả vào mặt con trai tôi, thiêu cháy tóc, lông mày và lông mi cháu.
Sau nửa giờ đồng hồ nghỉ ngơi, con trai tôi đi tới hiệu thuốc và mua một vài loại kem để bôi lên mặt. Khi về nhà, cháu nhờ tôi mở quạt để làm mát khuôn mặt.
Trên mặt con trai tôi đầy những vết rộp lớn nhỏ, nhìn rất đáng sợ. Tôi nghĩ: “Con trai mình mới 20 tuổi. Nếu vết bỏng để lại sẹo trên mặt thì sao?” Sau đó tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý Hồng Chí sẽ bảo hộ cho con trai mình, và ngay lập tức tôi cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Sau đó, tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Đọc cho người bệnh cuốn sách này, nếu như người bệnh có thể tiếp thu, thì có thể trị bệnh, tuy nhiên hiệu quả đối với những người có nghiệp lực to nhỏ khác nhau là khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)
Sau đó, tôi bảo con trai: “Mẹ đọc sách Chuyển Pháp Luân cho con nghe nhé?”
Cháu đồng ý và tôi bắt đầu đọc. Chỉ sau một lúc, cháu chìm vào giấc ngủ và đến đêm khi thức dậy, vết thương đã đỡ hơn, và cháu bắt đầu mỉm cười. Con tôi đã có thể mở miệng, và mặc dù mắt vẫn còn bị sưng nhưng cả khuôn mặt đã đỡ hơn nhiều.
Vì vậy, chúng tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cùng nhau trong nửa giờ đồng hồ mỗi ngày.
Tới ngày thứ tư, da mặt của con tôi bắt đầu tróc ra. Làn da mới rất sáng và gần như không có sẹo. Chỉ một vết sẹo nhỏ còn lưu lại vì cháu đã lấy tay cào nó. (Tuy nhiên đến bây giờ vết sẹo này cũng đã biến mất). Khi những người họ hàng của tôi chứng kiến cháu hồi phục nhanh như thế nào, họ đã rất kinh ngạc. Tất cả họ đều tin rằng Pháp Luân Công thực sự tốt.
Cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu độ con. Qua những chặng đường đầy mưa gió, nhờ Sư phụ vẫn luôn chăm sóc, đệ tử mới có ngày hôm nay. Cảm tạ các bạn đồng tu từng ở bên trợ giúp tôi. Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/6/372091.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/21/171981.html
Đăng ngày 11-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.