Bài viết của Chiêm Lương, học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-8-2018] Tôi năm nay 47 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. Hiện tại, dù đã 22 năm trôi qua, thời điểm tôi đắc Pháp vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi.
Từ một sinh viên đại học đến bệnh nhân viêm gan B
Đầu mùa hè năm 1996, khi đó tôi đang học năm thứ ba đại học. Một hôm tôi cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, vô cùng khó chịu. Đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ chẩn đoán tôi bị viêm gan B, và kê thuốc cho tôi. Quay trở lại kiểm tra sau khi uống thuốc một thời gian, kết quả cho thấy tình huống của tôi còn tồi tệ hơn.
Tôi vốn thân thể rất cường tráng, yêu thích thể thao. Khi bác sỹ bảo rằng viêm gan B là loại bệnh truyền nhiễm, thì đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là cảm thấy hoảng loạn, vô cùng căng thẳng, không biết như nào mới phải. Tôi bảo với bác sỹ rằng tôi là từ nông thôn đến đây học đại học và tôi có thể tạm nghỉ học để điều trị bệnh không. Bác sỹ là một chuyên gia trong lĩnh vực này và ông khuyên tôi rằng tôi cứ tiếp tục việc học của mình, vì bệnh viêm gan B rất khó chữa khỏi và tôi nghỉ học thì dễ, nhưng đi học trở lại rất khó.
Tìm kiếm phương pháp trị bệnh
Vì nóng lòng chữa bệnh, mỗi buổi chiều sau khi tan học, tôi lại đến bệnh viện điều trị. Bạn gái tôi rất tốt bụng và muốn giúp tôi điều trị. Tôi không còn tham gia các hoạt động thể thao và ra ngoài ăn uống cùng bạn bè nữa. Đồ dùng cá nhân của tôi sau khi dùng qua, tôi liền đem rửa thật sạch rồi cất đi để tránh tiếp xúc với đồ của người khác. Trong mắt người khác, tôi trở thành một người kỳ quái, thái độ khác thường, họ nào đâu biết tôi khổ tâm đến thế nào. Tuy nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy bệnh tình của tôi đang chuyển biến tốt lên.
Trong kỳ nghỉ hè, bệnh của tôi biểu hiện nghiệm trọng hơn, cả ngày tôi nằm bẹp trên giường. Tôi bị cách ly để điều trị. Mỗi khi cảm thấy có chút tốt hơn, tôi lại lặn lội đường xa tìm bác sỹ chữa trị. Cha tôi giúp tôi đi lấy thuốc theo đơn. Khi hết kỳ nghỉ hè, tôi mang cả bao thuốc Đông y trở lại trường.
Toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình tôi đều dồn để tôi chữa bệnh, thậm chí cả tiền tích được từ đám cưới của em gái tôi cũng vậy. Chúng tôi phải vay mượn. Toàn gia đình đều thấp thỏm hy vọng lần kiểm tra tới của tôi sẽ có kết quả tốt. Nhưng rốt cuộc kết quả lại khiến chúng tôi thất vọng. Tôi cũng đã thử nhiều phương pháp khác nhau – phong thủy và bái Phật – nhưng cũng không hiệu quả.
Tôi không thể nhìn thấy hy vọng nào sau bao nhiêu nỗ lực như vậy, và tôi không muốn tiếp tục lãng phí tiền bạc nữa. Một năm sau khi tôi bị chẩn đoán có bệnh, tôi quyết định từ bỏ việc điều trị và phó mặc cho số phận. Bạn gái của tôi cũng chia tay tôi vào mùa xuân năm 1997.
Bước ngoặt
Tôi tốt nghiệp đại học vào mùa hè năm 1997. Trong thời gian nghỉ sau tốt nghiệp, tôi đến thăm một người bạn. Cậu ấy bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi cậu ấy học đại học và biết về tình huống của tôi. Cậu ấy nói với tôi về cuốn sách “Chuyển Pháp Luân.” Đây là lần đầu tiên tôi biết đến nó, và là bước ngoặt của sinh mệnh tôi.
Đầu tiên tôi đọc mục lục. Mỗi đề mục với tôi mà nói đều rất lạ lẫm và khá hiếu kỳ. Khi tôi đọc mục lục thấy có phần “Vấn đề trị bệnh” và “Trị bệnh ở bệnh viện và trị bệnh bằng khí công,” tôi liền lật đến những trang sách đó và bắt đầu đọc. Mọi thứ mà Sư phụ giảng trong sách tôi đều chưa từng nghe qua, giống như ánh dương xán lạn xua tan đi mây đen, khiến tôi mở mang đầu óc.
Tôi mượn cuốn sách và bắt đầu đọc sách từ đầu. Tôi không thể ngừng đọc. Tôi muốn biết tiếp theo là Sư phụ giảng về vấn đề gì, vì vậy tôi lại đọc tiếp. Tôi đọc xong toàn bộ cuốn sách thì đã quá 2 giờ sáng. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ đói bụng nhưng lại không muốn dừng lại để uống sữa.
Mặc dù đã hơn 20 năm trôi qua, nhưng tôi không thể quên khoảnh khắc đó, khoảnh khắc đã thay đổi thế giới quan của tôi, giống như cái gì tôi cũng biết, đối với những câu hỏi về cuộc sống, về sinh mệnh, đối với buồn vui trong cuộc đời, đối với mọi vấn đề, tôi dường như đều có đáp án. Đây chính là điều tôi muốn tìm. Đây chính là số phận của tôi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi có thể bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Bệnh viêm gan B cứng đầu đã khỏi sau khi đọc sách “Chuyển Pháp Luân”
Tôi đã mua một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” với giá 12 tệ vào năm 1997. Tôi cũng đến điểm luyện công tập thể ở địa phương vào mỗi buổi sáng. Toàn thân tôi bắt đầu cải biến. Tôi cảm thấy năng lượng mạnh mẽ và sung mãn. Tôi cảm thấy toàn thân vô bệnh. Tôi có thể đi xe đạp từ nhà ở thành phố về nhà cha mẹ tôi ở nông thôn – khoảng 25 dặm – và ngày hôm sau lại đạp xe về.
Sau ba tháng, tôi kiểm tra lại: Tôi đã hoàn toàn hồi phục về trạng thái bình thường. Kể từ đó, tôi không còn phải dùng đến dù chỉ một viên thuốc. Tôi tràn đầy năng lượng và thường về nhà cha mẹ tôi để giúp họ việc đồng áng.
Lời kết
Tôi đã tu luyện Đại Pháp được gần 22 năm, tà đảng Trung Cộng bức hại chúng ta gần 20 năm, có thời gian bản thân tôi bị bức hại tàn khốc. Tuy nhiên, tôi luôn tuân theo lời dạy của Sư phụ và tu luyện bản thân đi đến ngày hôm nay. Tôi sống rất hạnh phúc, chân thật, và minh bạch.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/12/372367.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/1/171721.html
Đăng ngày 13-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.