Bài viết của Hằng Mỹ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 17-9-2018] Cha tôi là giáo viên trong một ngôi làng nhỏ. Ông thích đọc sách và thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích thần tiên. Đó là một trong những ký ức đẹp đẽ nhất trong thời thơ ấu của tôi. Những câu chuyện cổ tích và truyền thuyết mà cha tôi kể đã khơi dậy ước vọng tìm kiếm con đường tâm linh trong tôi. Tôi thường nghĩ: giá như tôi có thể gặp một vị minh sư có thể đưa tôi đến thế giới thần tiên?

Nhiều năm sau, cuộc sống của tôi dần dần gắn liền với bệnh tật, với đủ loại chứng bệnh như đau dạ dày, đau khớp, đau thắt lưng và các khối u. Giấc mơ thời thơ ấu về hành trình kiếm tìm tâm linh của tôi đã rời xa từ bao giờ. Cho đến khi tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cả thân lẫn tâm, đã giúp tôi lấy lại được niềm tin vào cuộc sống, sức khỏe và sự an lạc trong tâm hồn.

Bệnh tật

Vào những năm 90, sau khi tốt nghiệp đại học, bệnh đường ruột mãn tính thường khiến tôi đau bụng dữ dội. Ngoài ra, tôi phải tránh xa thức ăn lạnh hoặc chiên rán. Thậm chí, tôi còn không thể ăn một quả đào nếu nó không được nấu trong nồi áp suất.

Sau đó, tôi bắt đầu đi dạy học. Ba phần tư tiền lương của tôi được dùng để chi trả cho các đơn thuốc trong bệnh viện. Bệnh đường ruột của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Tôi bị viêm ruột với các vết loét. Tôi bị đau đến nỗi vã cả mồ hôi. Chỉ có thuốc giảm đau mới giúp tôi giảm bớt cơn đau, nhưng tôi lại bị tác dụng phụ là bụng bị đầy hơi.

Vấn đề sức khỏe của tôi còn tệ hơn khi tôi bị viêm khớp ở cả hai bàn tay. Bất cứ khi nào trời mưa, ngón tay của tôi đều bị mẩn ngứa và đau đớn, và tôi không thể tự đi xe đạp để đi làm. Tôi cũng bị các vấn đề phụ khoa, đau bụng và đau thắt lưng. Mặc dù chỉ ở độ tuổi 20, sức khỏe tôi quá yếu để mang thai, hoặc làm việc nhà. Sức khỏe kém cũng khiến tôi dễ cảm lạnh và mắc các bệnh khác, vì thế tôi thường xuyên phải nghỉ việc. Người phụ trách của tôi không hài lòng bởi việc thường xuyên vắng mặt của tôi sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của học sinh.

Năm 1997, phía sau tai trái của tôi xuất hiện một khối u cứng. Tôi đã đi kiểm tra ở nhiều bệnh viện và các bác sĩ không lạc quan về kết quả kiểm tra. Bác sĩ phẫu thuật cho biết khối u có thể di căn sang các bộ phận khác và cũng rất khó để cắt bỏ vì nó nằm gần với xương. Tuy nhiên, tôi đã phải phẫu thuật và bác sĩ phẫu thuật đã cắt bỏ được khối u.

Vào thời điểm đó, con gái lớn của tôi năm tuổi và và con gái thứ hai chỉ mới một tuổi. Nghĩ về những lời của bác sĩ, tôi đã vô cùng lo lắng “Nếu tôi chết thì sao? Các con tôi làm sao có thể sống thiếu tôi?” Sau đó, kết quả sinh thiết cho thấy đó là một u xơ lành tính. Tôi cảm thấy nhẹ lòng nhưng vẫn tiếp tục chịu đựng nhiều căn bệnh khác.

Vào mùa xuân năm 1998, một năm sau khi khối u được cắt bỏ, một khối u khác xuất hiện ở đúng vị trí đó. Khối u rất cứng với nhiều nốt sưng gây đau. Trước đó, một bác sĩ đã nói với tôi rằng, nếu khối u đầu tiên là lành tính và đã được cắt bỏ, thì nó sẽ không mọc tiếp nữa. Bây giờ, khối u mới mới này khiến tôi rất lo lắng và đau đớn.

Ở tuổi 28 tuổi, cuộc sống của tôi đầy đau khổ và không còn hy vọng. Nhớ lại những câu chuyện cổ tích mà cha tôi đã kể, trong tâm tôi luôn hy vọng có thể tìm thấy một vị sư phụ để chỉ cho tôi lối thoát. Thậm chí, tôi còn nghĩ rằng tôi sẽ tìm thấy cuốn sách đến từ thiên thượng có thể giúp tôi giải quyết mọi vấn đề.

Khoảnh khắc mong chờ

Bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời tôi là vào tháng 5 năm 1998. Một ngày, hai đồng nghiệp của tôi đang trò chuyện với nhau trong văn phòng. Một người nói rằng anh ấy đã gặp một người họ hàng, người đó đã khuyên anh nên học Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh quá bận rộn để tập luyện. Khi nghe thấy “Pháp Luân Đại Pháp”, toàn cơ thể tôi rung lên mạnh mẽ, điều này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Hai ngày sau, một lần nữa, trong nhà vệ sinh, khi tôi đang ôm bụng bằng cả hai tay, mồ hôi vã ra, tôi nhìn thấy một giáo viên âm nhạc mà tôi ít gặp. Giáo viên này hỏi tôi có chuyện gì xảy ra. Tôi gần như không thể nói mà chỉ thì thầm: “Tôi bị bệnh viêm ruột. Tôi bị rất lâu rồi.” Không chần chừ, người giáo viên đó nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp tôi.

“Có thật không? Pháp Luân Đại Pháp có thể cứu được tôi không?” Tôi hỏi lại cô ấy trong sự hoài nghi. Cô ấy nói: “Đúng thế, và còn hơn thế nữa.” Vài phút sau, tôi cùng cô ấy quay lại văn phòng của cô, và cảm thấy dường như tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi. Trước mặt các giáo viên khác, tôi vỗ nhẹ lên vai người giáo viên dạy nhạc và nói: “Tôi sẽ quyết tâm tu luyện và trở thành Phật tử.” Cô ấy mỉm cười và đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sau bữa tối, ngay khi bắt đầu đọc cuốn sách, tôi đã thấy rất cuốn hút. Ban đêm, khi chồng và con tôi đi ngủ, tôi vẫn đọc sách mà không cảm thấy mệt mỏi. Không nhận thấy thời gian trôi qua, tôi đã đọc hết toàn bộ cuốn sách.

Bây giờ, tôi đã hiểu tại sao chúng ta đến thế giới này, và tôi đã hiểu thêm về Thần, Phật. Cuốn sách giải đáp hết tất cả các câu hỏi trong suốt cuộc đời của tôi. Đêm khuya rất yên tĩnh, nhưng tôi không ngủ được vì rất phấn khích. Với tôi, đây là cuốn sách đến từ thiên thượng mà tôi hằng mơ ước bấy lâu nay.

Tôi đã học được rất nhiều điều mà trước đây tôi chưa được biết. Ví như, bệnh tật của con người là do nghiệp lực, và một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính sẽ không mắc bệnh bởi vì Sư phụ sẽ giúp thanh lý thân thể ở những không gian khác. Vì tôi đã tìm thấy một con đường vượt khỏi sự sống và cái chết, nên tôi đã hành xử như một học viên. Tôi rất hạnh phúc vì điều này.

Sáng hôm sau, tôi trả lại cuốn sách cho người giáo viên và hỏi cô ấy: “Tôi đã đọc xong cuốn sách. Bạn còn cuốn nào nữa không.” Cô ấy rất ngạc nhiên và vui mừng. Cô ấy nói chắc hẳn tôi có mối nhân duyên tiền định với Đại Pháp. Tôi nhờ cô ấy dạy tôi các bài công pháp. Trong khi đả tọa, tôi có thể cảm thấy Pháp Luân đang xoay trên chân và đầu ngón tay tôi.

Sức khỏe của tôi được cải thiện đáng kể. Ngay sau khi tôi bắt đầu tập luyện, tôi không còn bị đau bụng và tôi có thể ăn tất cả các loại thực phẩm, cho dù nóng hay lạnh. Một ngày nọ, một đồng nghiệp nhìn tôi và nói: “Này! Khối u đằng sau tai của cô đã biến mất!” Tôi đã rất vui mừng và các giáo viên khác ở trường của tôi cũng vậy. Nhiều người nói về chuyện của tôi và nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là kỳ diệu!

Đây là câu chuyện của tôi và tôi luôn biết ơn những gì Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho tôi. Tôi hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ bước vào tu luyện Đại Pháp và có được sức khỏe tốt cùng niềm hạnh phúc vô bờ giống như tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/17/373846.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/18/171942.html

Đăng ngày 07-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share