Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2009] Một bạn đồng tu và tôi đã có tranh luận về việc tôi có nên phê bình những thiếu sót của cô ấy không. Tôi đã khăng khăng rằng cô ấy sai và tôi đúng. Người học viên này thản nhiên và bình tĩnh chỉ ra rằng tôi đã phê bình cô ấy với ý định chứng thực bản thân, điều này đã làm nhiều học viên khác bối rối.

Tâm thanh tịnh của người học viên đó đã làm tôi dịu bớt, và tôi bắt đầu nhìn vào trong. Tôi tự do đưa ra những ý kiến của tôi về những lỗi lầm mà các bạn đồng tu đã mắc phải. Tôi tìm thiếu sót trong những điều mà họ nói và chỉ trích họ nếu họ có quan điểm khác biệt. Hơn nữa, tôi tự do đưa ra những đề nghị của mình cho các bạn đồng tu mà tôi nghĩ là họ không làm tốt trong tu luyện của họ. Tôi yêu cầu họ làm việc theo cách của tôi, tôi tức giận nếu họ không làm như thế, và hài lòng nếu họ ghi nhận điều mà tôi nói.

Tôi nhận ra rằng tôi đã phạm sai lầm nghiêm trọng, nhưng tôi nên làm gì bây giờ khi chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu? Bạn đồng tu ấy đã chỉ ra cho tôi: “Bạn đang cố gắng chứng thực Pháp hay chứng thực bản thân bạn? Điều quan trọng là bạn không được yêu cầu bạn đồng tu ghi nhớ lời của bạn mà phải ghi nhớ Pháp. Nếu không có thể bạn sẽ làm cho họ đi sai đường.”

Tôi đã nhất trí, nhưng tôi có một câu hỏi khác. Tại sao vẫn đề của tôi lại kéo dài như vậy khi mà có nhiều học viên đã chỉ nó ra cho tôi? Cái gì là gốc rễ của việc tôi cố gắng chứng thực bản thân mình?

Vì thời gian ngắn ngủi, nên cuộc nói chuyện của chúng tôi đã kết thúc, nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về vấn đề đó trên đường về nhà. Tôi đã nhớ lại điều mà Sư Phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội dành cho các phụ đạo viên ở Trường Xuân” (Bản dịch chưa chính thức):

“V: Ðôi khi việc giúp đỡ người khác của chúng con không tốt cho lắm bởi vì chúng con sợ rằng chúng con vì không hiểu Pháp mà [nói] sai.

Ð: Tôi đã giảng rất nhiều lần về đề tài giúp đỡ người khác. Ví dụ như chư vị có thể nói thế này: ‘Tôi hiểu Pháp tại tầng thứ mà tôi đạt được, đây là những gì tôi hiểu tại tầng thứ của tôi. Dĩ nhiên, Pháp có rất nhiều hàm nghĩa thâm sâu hơn!’ Nói thế này cũng không sao: ‘Tôi chưa phù hợp với các tiêu chuẩn của Pháp trong một khía cạnh nào đó.’ Hay là: ‘Tôi nghĩ rằng Pháp diễn giải điều gì đó tại một cảnh giới nào đó. Tuy nhiên Pháp có nhiều hàm nghĩa khác nữa.’ Chư vị phải nói rõ như thế. Tức là, chư vị không nên hạn chế chư vị.”

Tôi đột nhiên hiểu được làm sao để phân biệt giữa chứng thực Pháp và chứng thực bản thân. Hiểu biết của tôi về Pháp chỉ ở tại tầng thứ của tôi, trong khi Pháp thì vô biên và có vô số tầng. Các bạn đồng tu tất cả đều ở những tầng thứ khác nhau, một số người thì cao hơn tôi, những người khác có thể thấp hơn tôi. Tuy nhiên, sự hiểu biết nhận thức Pháp của bất kể học viên nào đó là sự triển hiện của Pháp ở tầng thứ đó, vậy thì làm sao tôi có thể giới hạn các bạn đồng tu vào tầng thứ của tôi được? Như vậy thì làm sao chúng ta có thể tiến bộ được? Nếu suy nghĩ nghiêm túc hơn về vẫn đề của tôi, có thể nói rằng tôi đã đặt mình trên cả Pháp. Đó là tại sao tôi đã không thăng tiến trong năm qua. Thay vào đó, tôi cảm thấy mình đang lùi lại.

Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi là một lạp tử nhỏ bé trong Pháp vĩ đại vô biên. Và các bạn đồng tu của tôi, mà tôi biết hoặc không biết, tất cả đều đáng tôn trọng vì họ đang tu luyện tinh tấn trong Đại Pháp. Tôi biết ơn sâu sắc rằng Sư Phụ đã chọn tôi để tôi có cơ hội thanh lọc bản thân mình trong Đại Pháp. Và tôi cũng cảm ơn vì Sư Phụ đã an bài những bạn đồng tu tuyệt vời xung quanh tôi để giúp đỡ tôi trong tu luyện. Cám ơn Sư Phụ và các bạn đồng tu của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/12/210023.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/28/111897.html
Đăng ngày 30-10-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share