Bài viết của một học viên người Mỹ gốc Việt

[MINH HUỆ 11-09-2018] Tôi từng mắc căn bệnh nan y khiến tôi không có được một cuộc sống bình thường. Tôi dành nhiều thời gian tìm kiếm một bác sỹ phù hợp, nhưng không có ích gì cho tới khi tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp – một môn tu luyện tâm linh cổ truyền của Trung Quốc dựa trên nguyên lý Chân – Thiện – Nhân. Môn tu luyện dạy tôi rằng chìa khóa cho một cuộc sống tươi đẹp là làm một người tốt. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi và những người thân trong gia đình đã có nhiều những trải nghiệm đặc biệt.

Căn bệnh quái ác

Gần 30 tuổi, tôi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc tốt đối với một kiến trúc sư và kết hôn với một người vợ xinh đẹp. Cuộc sống có vẻ tốt đẹp và hoàn hảo. Tuy nhiên, hai tháng sau, tôi mắc phải căn bệnh đau dạ dày nan y. Thay vì kiếm tiền và tận hưởng cuộc sống, tôi nằm bệt giường, đau đớn với các hóa đơn y tế.

Tôi chỉ có thể ăn một bát cơm trắng nhỏ, và tôi giảm từ khoảng 68 kg (150 pounds) xuống còn 44 kg (96 pounds). Tôi cảm thấy mệt mỏi, chóng mặt và hầu như lúc nào cũng thấy lạnh. Tôi dễ bị ốm nếu tiếp xúc với nước hoặc gặp thời tiết lạnh, do đó tôi nằm lì trong phòng, hiếm khi tắm và mọi người phải mang thức ăn vào phòng cho tôi. Tôi không thể tự mình lái xe đi làm, đến bác sỹ nha khoa hay đi cắt tóc và nhiều nơi khác. Tôi gầy dơ xương, mặt bủng beo, mắt trũng sâu, tóc dài và răng sâu lỗ chỗ. Cuộc sống tươi đẹp và hoàn hảo của tôi thế là chấm dứt.

Có bệnh vái tứ phương

Tây y: Tôi bắt đầu đến khám ở hai bác sỹ gia đình. Họ đoán tôi có vấn đề về ruột, tiêu hóa và tất cả các loại vấn đề khác nhau, và họ cho tôi thử nhiều thuốc. Không có gì mang lại hiệu quả, vì vậy họ giới thiệu tôi tới một bác sỹ chuyên khoa tiêu hóa. Tôi gặp ba bác sỹ về tiêu hóa và một người nói rằng tôi bị trào ngược dạ dày và kê đơn cho tôi uống nhiều loại thuốc kháng axit. Một người thậm chí nói rằng tôi có thể bị viêm gan B và có vấn đề về gan. Tôi cũng được tư vấn lựa chọn việc phẫu thuật để thắt thực quản và cắt bỏ túi mật. May mắn thay là tôi đã không làm như vậy.

Tôi cũng tăng liều thuốc uống trong hơn 5 năm, nhưng sức khỏe của tôi vẫn không cải thiện. Anh họ của tôi, một chuyên gia chụp X quang, nói với tôi rằng hãy đến nơi nào mà thực sự có uy tín. Do đó, tôi được đề nghị chuyển tới Bệnh viện Standford. Ở đó, tôi đã gặp một bác sỹ chuyên khoa về tụy, một nhà thần kinh học và thậm chí cả một bác sỹ cắt cơn đau. Vì họ không thể xác định được nguyên nhân bệnh của tôi, họ đoán rằng tôi có các dây thần kinh kích động quá mức và kê đơn thuốc nhằm để kiểm soát dây thần kinh. Điều này không chữa được bệnh đau bụng của tôi mà khiến tôi chóng mặt và buồn ngủ suốt cả ngày.

Ngoài việc đi khám tất cả các bác sỹ này, tôi cũng đến bệnh viện khám nhiều lần và đã làm rất nhiều xét nghiệm, bao gồm chụp CAT, MRI, siêu âm, nuốt bari, nội soi, soi ruột già, chụp ảnh tiêu hóa và kiểm tra mức axit, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu và xét nghiệm phân. Chưa kể nhiều lần phải nhập viện cấp cứu, tôi đã phải tiêu tốn gần 100.000 đô la Mỹ tiền bảo hiểm y tế, nhưng cũng không thể chữa khỏi bệnh của tôi.

Y học cổ truyền Trung Quốc và Việt Nam: Tôi cũng tới khám bệnh ở các bác sỹ thảo dược Trung Quốc và Việt Nam. Họ đều là những bác sỹ nổi tiếng trong vùng của tôi và có uy tín chữa khỏi bệnh cho nhiều người. Một bác sỹ thậm chí còn hứa sẽ trả lại tiền cho tôi nếu ông ấy không thể chữa khỏi cho tôi. Tôi đã nhiều lần điều trị châm cứu và uống nhiều thảo dược. Tôi cũng thử dùng mật ong của New Zealand, nhân sâm quý hiếm từ Trung Quốc và đông trùng hạ thảo từ Tây Tạng. Chúng đắt hơn vàng. Tôi cũng tự bỏ ra hàng nghìn đô la từ tiền túi của mình, nhưng cũng không có thứ gì chữa được bệnh cho tôi.

Tôn giáo: Gia đình tôi và tôi đã đến một số đền chùa để cầu khấn. Dĩ nhiên, tôi phải bỏ tiền vào hòm công đức mỗi khi chúng tôi đến đó. Có nhiều nhà sư cố gắng chữa trị các vấn đề sức khỏe của tôi chỉ vì tiền bằng cách đánh vào tay trái của tôi để đuổi tà ma ra khỏi cơ thể tôi. Họ bán cho tôi những viên thuốc tròn màu đen trông giống như phân dê và một lọ thuốc trông giống như nó được làm từ vỏ cây và bụi bẩn. Bác tôi mua cho tôi một đĩa nhạc Phật giáo ở chùa, còn mẹ tôi và mẹ vợ tôi thì tụng kinh niệm Phật cho tôi. Tôi cũng luôn niệm Phật hiệu của Phật A Di Đà, nhưng niềm tin của tôi cũng không chữa được bệnh cho tôi.

Những lựa chọn khác: Anh cả tôi cố gắng chữa cho tôi bằng một loại khí công mà anh ấy luyện tập trong nhiều năm. Bác sỹ gia đình cũng kê cho tôi uống cần sa. Tôi đã thử chương trình của George Ohsawa với chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt chỉ với gạo lức và nước trắng trong một tháng. Tôi cũng thử tập thể dục hàng ngày bằng cách đạp xe hơn 19 km quanh công viên. Điều duy nhất mà tôi có được là tôi đã sút nhiều cân và suýt bị đột quỵ.

Tìm thấy hy vọng ở Pháp Luân Đại Pháp

Khi mọi hy vọng dường như vô vọng, anh trai tôi đưa cho tôi một đĩa DVD hướng dẫn luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói với tôi rằng một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đưa nó cho anh và anh bảo tôi hãy thử. Tôi đã chăm chỉ luyện công vì tôi không còn lựa chọn nào khác. Mỗi ngày, tôi có thể ngồi hoặc đứng trước tivi nhiều giờ để học luyện công. Tôi cũng luyện trước gương để tôi có thể nhìn thấy và điều chỉnh các động tác của mình. Tôi tìm kiếm trên Internet và tìm thấy những bài ghi âm bài giảng của nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp – Ngài Lý Hồng Chí.

Tiếng Anh của tôi không tốt và người phiên dịch nói rất nhanh, do đó tôi thấy khó hiểu. Tuy nhiên, tôi không bỏ cuộc mà lắng nghe khoảng ba bài giảng mỗi ngày. Càng nghe, tôi càng hiểu được các nguyên lý và dường như lời phiên dịch đồng thời cũng chậm lại.

Sau một vài tháng tập luyện, tôi biết tôi cần có một học viên Pháp Luân Công giúp tôi chỉnh sửa động tác. Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí giúp đỡ. (“Sư phụ” là một danh hiệu tôn kính dành cho các giáo viên khí công hay võ thuật ở Trung Quốc). Một vài ngày sau, trong khi tôi đạp xe trong công viên, tôi thấy một nhóm học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đạp xe quanh công viên đó hàng ngày trong hơn bốn năm và chưa bao giờ nhìn thấy một người nào tập Pháp Luân Công ở đó. Tôi hiểu rằng đó là an bài cho tôi được gặp họ.

Một cụ ông khoảng 75 tuổi đã giúp tôi chỉnh sửa động tác và đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ. Ông ấy cũng đưa sách Pháp Luân Đại Pháp của ông ấy cho tôi. Đó là phiên bản tiếng Việt. Vì gia đình tôi chuyển tới Mỹ trước khi tôi được 9 tuổi nên tiếng Việt của tôi không được sõi. Tôi gặp khó khăn khi đọc sách, nhưng tôi không bỏ cuộc và đọc khoảng hai bài mỗi ngày. Trong vài tháng, tôi đã có thể đọc theo cùng nhóm học Pháp.

Tôi ốm yếu và mệt mỏi, nhưng tôi tới điểm luyện công và luyện các bài công pháp cùng bốn học viên khác mỗi sáng. Tôi mặc khoảng 6 áo sơ mi, đội một cái mũ phớt và một áo khoác dày có mũ trùm. Tôi mang theo một bát cơm. Tôi ăn vài thìa trước khi bắt đầu luyện công, ăn một vài thìa nữa giữa thời gian luyện công và một vài thìa sau khi luyện công.

Có bốn tư thế đơn giản ở bài công pháp Pháp Luân Trang Pháp, nhưng nó khó hơn nhìn bề ngoài. Ban đầu, tôi hầu như không thể giữ được 15 phút. Bây giờ tôi có thể luyện trong 2 giờ. Bài công pháp số 5 đòi hỏi ngồi song bàn. Ban đầu, tôi chỉ ngồi được trong 10 phút. Nó đau đến mức tôi nghĩ chân mình sẽ gãy nếu tôi ngồi lâu hơn. Bây giờ tôi có thể ngồi trong một giờ.

Pháp Luân Đại Pháp mang đến cho tôi một cuộc đời mới và một trái tim khỏe mạnh

Nhờ Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống của tôi đã thay đổi. Tôi có cải biến cả về tâm lẫn thân. Tôi lên được 59 cân và không uống bất kỳ loại thuốc nào trong hơn 4 năm. Tôi có thể lái xe đi làm và đưa con trai tôi tới trường. Vào cuối tuần, tôi có thể cùng gia đình đi chơi ở công viên giải trí, trung tâm mua sắm, v.v… và làm những việc mà họ thích làm.

Tôi cố gắng học một bài trong sách Chuyển Pháp Luân hàng ngày và cố gắng trở thành một người tốt hơn bằng cách chiểu theo Pháp, theo các nguyên lý được dạy trong sách. Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, gia đình tôi phải nghe theo quyết định của tôi, đặc biệt là vợ tôi. Tôi kiểm soát mọi chi tiêu của cô ấy, đi đâu, ăn gì, v.v… Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng quan trọng là phải nghĩ cho người khác trước. Tôi tôn trọng và ủng hộ những quyết định của vợ tôi và làm những gì mà cô ấy thích. Ở nhà tôi làm mọi thứ mà tôi có thể, như lau nhà và chăm sóc con trai bằng cách tắm cho con, giúp con làm bài tập, cho con ăn và chơi với con. Tôi dạy con cách đạp xe, bơi, và thả diều. Mỗi tối, tôi cố gắng đọc Chuyển Pháp Luân cho con và giải thích ý nghĩa những từ mà con không hiểu. Tôi muốn chia sẻ một vài ví dụ mà tôi đã áp dụng những gì tôi học từ Pháp Luân Đại Pháp để đối đãi trước những khổ nạn khác nhau.

Một lần tôi có một khách hàng mà tôi đã cố gắng hết sức mình để có được một bản thiết kế nhà đẹp. Tôi luôn luôn thảo hợp đồng của mình để thể hiện các giai đoạn cụ thể của công việc và chỉ thu tiền khi khách hàng chấp nhận thông qua công việc trong mỗi giai đoạn. Khách hàng của tôi nhận xét là công việc tôi làm tốt và đã thông qua nhiều giai đoạn. Sau đó, ông ấy lại đổi ý và nói rằng nó không tốt và ông ấy muốn lấy lại tiền. Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ kiện tôi nếu tôi không trả tiền cho ông ấy. Khi tôi trả tiền cho ông ấy, ông ấy nói với tôi phải trả thêm 400 đô la Mỹ cho phí tòa án. Tôi cũng đã trả ông ấy cả khoản đó.

Một lần khác, máy tính cũ của tôi bị hỏng, và tôi cố gắng sửa nó. Tôi nói với sếp của mình rằng sẽ mất thêm thời gian để làm xong công việc ông ấy giao bởi vì tôi phải sửa máy tính của mình. Sếp của tôi gửi cho tôi tấm séc trị giá 800 đô la Mỹ để mua một máy tính mới mà không cho tôi biết trước. Sau khi tôi nhận séc, máy tính của tôi lại hoạt động trở lại. Tôi cố gắng trả lại tiền cho sếp của mình, nhưng ông ấy nói rằng hãy giữ nó cho gia đình tôi. Tôi không muốn làm phật lòng sếp vì sự hào phóng của ông ấy, nhưng tôi cũng không muốn nợ ông ấy. Tôi quyết định giữ lại tiền và trả lại ông ấy bằng cách làm thêm việc mà không lấy thêm tiền.

Tôi đã cố gắng làm việc chăm chỉ. Tuy nhiên, một lần thanh tra quy hoạch của thành phố giận dữ vì tôi đã không trả lời thư của ông ấy. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy tôn trọng đạo đức nghề nghiệp của sếp tôi và rằng tôi có thể không bao giờ tốt được như sếp mình. Tôi không tranh luận với ông ấy hoặc phản đối là ông ấy đã sai hay cho rằng bản thân tôi là một nhân viên tốt. Ngày hôm sau, ông ấy gửi cho tôi một lá thư báo cho tôi biết rằng vấn đề phát sinh là lỗi của đồng nghiệp của ông ấy.

Ngày nay, các nhà thầu và các nhà thiết kế lợi dụng những người có vấn đề với các dự án xây dựng của họ. Họ tính phí rất cao cho dự án “thẻ đỏ” (tức là xây dựng không có giấy phép). Tôi cũng là một trong những người như thế cho đến khi tôi học Pháp Luân Đại Pháp.

Một lần một nhà thầu vô tình nhận một hợp đồng gỡ bỏ tường chịu lực. Anh ấy kêu gọi nhiều nhà thiết kế hỗ trợ, nhưng tất cả họ đều nói rằng anh ấy thật là ngu ngốc và không giúp gì. Khi anh ấy gọi tôi, tôi đã giúp anh ấy không lấy tiền. Sau khi người chủ nhận được giấy phép, cô ấy đã rất hạnh phúc và muốn trả tiền cho tôi. Cô ấy lái xe ba tiếng đồng hồ tới nhà tôi để đưa tiền, nhưng tôi không có nhà.

Toàn gia được thọ ích

Con trai tôi sinh non 1 tháng và nặng có 2,1 kg. Tay của cháu chỉ bé bằng ngón tay cái của tôi. Cháu được nuôi trong lồng kính với dây dợ và ống nối quanh người. Cháu không thể tự ăn và chúng tôi phải cho cháu ăn qua ống xông. Sau khi tôi học Pháp Luân Đại Pháp ,cháu trở nên rất khỏe mạnh. Bây giờ, cháu đã lên sáu tuổi và nặng 20 kg. Cháu thích đạp xe, chơi bài, bơi, và chơi ở ngoài sân. Khi cháu lên 2 tuổi, 5 từ đầu tiên mà cháu nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cháu rất thân thiện và sáng tạo. Cô giáo cháu nói rằng cháu là đứa trẻ thân thiện nhất mà cô ấy biết. Cháu có thể kết bạn và trò chuyện với bất kỳ ai, kể cả người lớn. Hằng ngày, tôi đọc Đại Pháp cho cháu nghe và dạy cháu những điều phải trái.

Vợ tôi thấy được tôi đã thụ ích như thế nào từ Pháp Luân Đại Pháp và ủng hộ Đại Pháp. Bởi vì cô ấy có học vấn thấp, cô ấy bắt đầu làm việc với công việc văn thư lưu trữ. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy được thăng chức lên vị trí kế toán là vị trí mà hầu hết mọi người đều cần có bằng đại học mới được đảm nhận. Người chủ công ty và sếp của cô ấy rất hài lòng với công việc cô ấy làm và đưa cô ấy lên làm quản lý kế toán với một mức lương cao hơn.

Mẹ tôi cũng được thọ ích từ Pháp Luân Đại Pháp khi bà trở thành một học viên sau khi tôi tu luyện được một năm. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống bà nhiều lần. Một lần bà ngã từ trên thang xuống khi đang leo lên nhà kho, nhưng bà không bị thương. Một lần khác, tôi mang về nhà một quả mít, một loại quả nhiệt đới to có vỏ cứng với gai nhọn lởm chởm. Quả mít nặng và tôi đặt nó xuống trong phòng khách. Mẹ tôi đang bê một cái chảo và một cái nồi chạy vội vào bếp và bà trượt chân, vấp ngã đập ngực xuống quả mít. Bác sỹ chụp X-quang nhưng không một cái xương nào bị gãy. Cách đây hai năm, bà trượt chân và ngã trong nhà tắm. Bà không thể cử động hay kêu cứu. Bà cảm thấy chóng mặt và nghĩ rằng mình sắp chết. Tôi chạy lại ôm lấy bà và nói bà hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và cầu xin Sư phụ Lý giúp đỡ trong khi vợ tôi gọi xe cứu thương. Xe cứu thương đến và đưa bà tới bệnh viện. Bác sỹ cho làm một số xét nghiệm và tất cả đều bình thường. Hiện giờ bà đã 73 tuổi và rất khỏe mạnh.

Kết luận

Thời thơ ấu, tôi luôn luôn tin rằng người tốt sẽ gặp kết thúc có hậu, nhưng tôi không biết cách nào để đạt được điều đó. Cũng như nhiều ông bố bà mẹ khác, bố mẹ tôi đã làm việc chăm chỉ để nuôi sống gia đình và họ đã quên dạy con cái về đạo đức. Tivi và video đã trở thành thầy giáo của tôi. Các thứ vật chất, tình dục và bạo lực trở thành những thứ không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để có được thứ mà tôi cho là của mình và tôi không bao giờ thỏa mãn với những gì mà mình đã có. Tôi lừa dối và thủ đoạn và không bao giờ biết rằng làm như vậy chỉ có thể mang lại cho tôi một sức khỏe mong manh và những giấc mơ đổ vỡ.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong 6 năm, tôi đã nhận ra rằng chìa khóa để có một cuộc sống tôt đẹp và hoàn hảo là làm một người tốt. Tất cả các bác sỹ giỏi, những thiết bị công nghệ cao, và các loại thuốc đắt tiền trên thế giới không thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Nhưng làm một người tốt lại có thể khiến tôi khỏi bệnh mà không tốn một xu nào. Tôi cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cơ hội thứ hai khi biến một cuộc sống bi kịch thành một cuộc đời mới tươi đẹp mà tôi có thể chia sẻ. Cảm ơn các bạn đã đọc câu chuyện của tôi.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/11/171849.html

Đăng ngày 04-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share