Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-8-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp năm nay 70 tuổi, bắt đầu tu luyện vào năm 2003. Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bị thoát vị đĩa đệm nghiêm trọng đến nỗi không thể nằm hay ngồi xuống. Khi đó thực sự rất tồi tệ, tôi chỉ có thể quỳ xuống hoặc dựa mình vào cửa sổ, đau đớn không tài nào tả nổi. Ngoài ra tôi còn bị huyết áp cao, các vấn đề về tim, thoái hóa đốt sống cổ và viêm thấp khớp,… toàn thân tôi không có chỗ nào khỏe mạnh.
Tu luyện vừa được hai ngày, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, tôi bị tiêu chảy và kéo dài cho đến ba ngày sau, thật kỳ diệu, tất cả bệnh tật của tôi sau đó đều không cánh mà bay. Tôi vô cùng vui mừng trước huyền năng trừ bệnh khỏe thân của Đại Pháp. Cuối cùng tôi đã tìm được Phật Pháp chân chính, tôi nhất định kiên tu đến cùng!
Một hôm, tôi đang trên đường trở về nhà sau khi đã phát xong tài liệu giảng chân tướng. Lúc đến ngã tư, tôi bị ngã sau khi phanh quá mạnh khi đang đạp xe. Khi ngồi dậy, tôi liền nghe thấy bang một tiếng và cảm thấy xương sau sống lưng mình bị gãy, ngay sau đó là cảm giác đau đớn rất khủng khiếp.
Lúc ấy tôi không hề sợ, thầm nghĩ: “Mình sẽ ổn thôi, mình là một học viên mà.“ Sau đó, tôi cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí giúp tôi đứng dậy. Tôi cố gắng đứng dậy ba lần nhưng không được. Lần thứ tư tôi xin Sư phụ gia trì cho mình một lần nữa và tôi đã đứng dậy được rồi lên xe đạp về nhà. Chặng đường về nhà thực sự là cả một hành trình. Sau khi đến tòa nhà nơi mình ở, tôi phải leo bộ lên căn hộ ở tầng bốn, khi vào đến nhà thì tôi không thể di chuyển thêm được nữa.
Ngày hôm sau là ngày học Pháp nhóm của chúng tôi. Tôi thông báo với các học viên khác rằng tôi không thể tham gia buổi học Pháp đó và giải thích lý do. Các đồng tu biết được tình hình nên đã phát chính niệm cho tôi. Một học viên còn đến tận nhà để giúp tôi những việc sinh hoạt hàng ngày.
Con trai tôi công tác trong quân đội. Khi cháu trở về nhà trong kỳ nghỉ, cháu khăng khăng đòi đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói với cháu: “Bệnh viện là để điều trị những người thường. Mẹ là một học viên, một người phi thường. Bệnh viện có thể điều trị được cho mẹ chăng?”
Tôi bảo cháu cứ yên tâm đi, vì tôi sẽ ổn. Nhưng cháu vẫn không chịu nghe tôi và cầu xin tôi đến bệnh viện. Cháu không thể hiểu nếu tôi không được điều trị thì sẽ bình phục như thế nào. Tôi nói rằng tôi nhất quyết không đi.
Khi cháu thấy rằng tôi rất quyết tâm, cháu bắt đầu mất bình tĩnh và ném đồ đạc khắp nhà. Nhưng tôi vẫn bất động tâm và chỉ lặng lẽ phát chính niệm. Sau đó, cháu gọi cho anh và chị của tôi đến để khuyên tôi vào bệnh viện. Cháu cũng nói với tôi rằng chỉ khi tôi trở lại bình thường, thì cháu mới quay lại đơn vị. Tôi vẫn bất động tâm.
Ngày tiếp theo là ngày thứ chín sau khi tôi bị thương ở lưng. Đó cũng là ngày tôi đến lấy tài liệu giảng chân tướng tại nhà của một học viên khác. Đó là một khoảng thời gian khó khăn, tôi cũng rất khó ngủ vào ban đêm, việc thay đồ quần áo cũng rất vất vả. Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sâu thẳm trong tâm, tôi quyết tâm vượt qua khảo nghiệm này!
Tôi dậy rất sớm vào ngày hôm sau và nói với con trai rằng tôi sẽ đi ra ngoài. Cháu liền nổi nóng lên và nói: “Mẹ quá cứng đầu! Nếu mẹ muốn vào thị trấn thì con sẽ đưa mẹ đi!”
Tôi đã từ chối. Và khi cháu bảo đi cùng tôi xuống cầu thang, tôi lại từ chối.
Tôi lên xe đạp và ra ngoài. Cứ khi nào đường đi hơi gập ghềnh, tôi lại cảm thấy đau. Vì vậy, tôi liên tục niệm:
Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành. (Chuyển Pháp Luân)
Được Sư phụ gia trì, tôi đã đến được nhà của học viên. Khi nhìn thấy tôi, ông rất hào hứng và nói rằng tôi đã có một bước đột phá. Khi ông hỏi tôi liệu hôm nay tôi có muốn lấy tài liệu không, nếu không thì để hôm khác lấy thêm cũng được. Tôi trả lời: “Bình thường tôi lấy chừng nào thì hôm nay lấy như thế,” xong rồi tôi lại đạp xe về nhà. Khi con trai nhìn thấy tôi, cháu không nói gì, và lặng lẽ quay trở lại đơn vị vào ngày hôm sau.
Sau khi bình phục, thân thể tôi trải qua một sự biến đổi lớn. Trước đây khi đả tọa, chân trái của tôi thường hay trượt xuống khiến tôi phải dùng một chiếc khăn để buộc chân lại. Nhưng giờ thì không cần nữa, bây giờ tôi có thể đả tọa và phát chính niệm trong 80 phút.
Lúc đầu khi lưng tôi bị thương, tôi vẫn cảm thấy rằng việc luyện công là rất quan trọng. Mặc dù tôi có một chút khó khăn khi cúi xuống trong khi luyện bài công pháp thứ tư, nhưng tôi đã vượt qua nó. Tôi tin Sư phụ đã nhìn thấy niềm tin kiên định của tôi đối với Đại Pháp, nên Ngài đã giúp tôi loại bỏ những vật chất xấu, và lưng tôi đã hoàn toàn bình phục.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/13/371732.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/2/171739.html
Đăng ngày 18-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.