Bài viết của Thiện Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-7-2018] Tôi muốn chia sẻ về việc mình đã thay đổi như thế nào sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi 21 tuổi, tôi bị tai nạn lao động khiến cánh tay bị gãy thành mấy đoạn và bàn tay thì dập nát. Mọi người đều nghĩ tôi sẽ chết hoặc sẽ bị tàn phế.

Sau khi được đưa đến một bệnh viện chỉnh hình để cấp cứu, các chuyên gia quyết định cưa cánh tay của tôi để tránh hoại tử và nhiễm trùng lan ra toàn thân. Gia đình tôi đã chết điếng khi nghe tin. Tất cả họ đều nghĩ rằng vợ tôi sẽ bỏ tôi vì lúc đó cô ấy vẫn còn trẻ. Nhưng cô vừa khóc vừa nói: “Thậm chí nếu anh có tàn phế thì em cũng sẽ không bỏ anh. Em sẽ chăm sóc anh đến hết đời.”

Sau đó, vợ tôi quỳ xuống trước mặt bác sĩ cầu khẩn: “Xin bác sĩ hãy cứu chữa cánh tay cho anh ấy. Miễn là anh ấy giữ được nó, tôi không quan tâm nó có còn hoạt động được hay không. Anh ấy vẫn còn quá trẻ để phải mất đi cánh tay của mình.”

Những lời này của cô ấy đã khiến bác sĩ cảm động. Mặc dù bác sĩ nói cho gia đình tôi biết rõ hậu quả nếu không cưa bỏ cánh tay, nhưng vợ tôi vẫn quyết định không làm vậy. Tôi trải qua một ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng. Thực sự là trời đã phù hộ, tôi không chỉ còn sống mà cánh tay còn được phục hồi.

Trở thành một kẻ côn đồ

Tuy nhiên, sau đại nạn này, tính tình của tôi biến thành rất xấu và tôi trở thành một kẻ côn đồ. Tôi thường mắng chửi người khác. Tôi quen mồm đến nỗi thậm chí lúc bản thân cũng không ý thức được là mình đang mắng chửi. Ngoài ra, tôi hình thành nhiều thói xấu, như mỗi ngày hút vài bao thuốc lá và uống nhiều rượu.

Ở nơi làm việc, không ai dám tranh cãi với tôi. Tôi cũng có thói quen lấy các vật dụng ở chỗ làm về để sử dụng ở nhà hoặc mang bán ở chợ đồ cũ.

Tôi tiếp tục trượt dốc và bắt đầu cờ bạc. Tôi chơi xì-tố (bài poker) hoặc mạt chược. Tôi luôn thua tiền nhưng điều đó không ngăn được tôi tiếp tục. Tất cả tiền vợ tôi kiếm được đều dùng để trả nợ cho tôi.

Một lần, vợ tôi đến điểm đánh bạc tìm tôi. Tôi về nhà cùng cô ấy nhưng quá bực bội đến mức bắt đầu xé tiền. Khi cô ấy cố gắng ngăn tôi lại, tôi đóng cửa sổ và khóa cửa ra vào lại, rồi bắt đầu ngược đãi cô ấy. Tôi ném cô ấy từ trên giường xuống sàn nhà, sau đó lại quăng cô ấy lên giường cho đến khi toàn thân cô ấy bầm tím.

Mặc dù điều kiện kinh tế của chúng tôi rất khó khăn, nhưng tôi không hề để tâm. Tôi sa vào thuốc lá, rượu chè, cờ bạc và không để ý gì tới gia đình, điều đó khiến vợ tôi chịu tổn thương rất lớn. Cô ấy rất buồn phiền và không thể thoát khỏi trạng thái tiêu cực đó.

Đại Pháp cứu độ tôi

Vào một buổi tối mùa thu năm 1998, khi đang trên đường về nhà, tôi tình cờ nghe được tin có một người sẽ mở một video tại nhà của anh ấy. Tôi đi theo những người khác đến để xem. Họ đang mở video bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Sau khi nghe xong bài giảng thứ nhất, tôi trở về nhà. Tôi quay lại sau bữa tối để học các bài công pháp từ gia đình đã mở video cho chúng tôi.

Vô cùng kỳ diệu, ngày hôm sau tôi đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây, do trình độ học vấn có giới hạn nên tôi chưa bao giờ cầm một cuốn sách lên để đọc. Nhưng kể từ đó, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân hàng ngày. Bất cứ khi nào gặp chữ không biết, tôi sẽ tra từ điển.

Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu được quan hệ giữa mất và được. Tôi biết mình đã phạm phải những tội nghiệp to lớn. Tôi cũng quyết tâm thay đổi bản thân và trở thành một con người mới. Khi một đồng nghiệp biết chuyện, anh nói với người khác: “Nếu anh ta mà có thể thay đổi thành người tốt, thì có lẽ ai cũng làm được!”

Tôi bỏ thuốc lá, rượu chè và cờ bạc cùng tất cả những thói xấu khác. Vì vậy, điều kiện kinh tế của chúng tôi ngày càng tốt hơn. Tôi bắt đầu quan tâm làm việc nhà và mối quan hệ giữa vợ chồng tôi cũng trở nên hòa thuận.

Vượt qua khảo nghiệm tâm tính

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã gặp phải các khảo nghiệm tâm tính. Một ngày tôi đi làm ca đêm và người giám sát là trưởng ban họ Ninh. Tôi đã chào hỏi khi gặp anh ấy.

Sáng hôm sau, khi một trưởng ban khác đến để thay ca, anh Ninh nói rằng đêm hôm trước tôi không có mặt. Vì lý do này, anh ấy muốn phạt tôi và không chấm công cho tôi. Tôi đến nói chuyện với anh Ninh và thách thức anh ấy trước đám đông các công nhân viên: “Anh đã nói gì vậy? Anh mất trí rồi!”

Anh ấy cảm thấy bị mất mặt trước mọi người. Vì vậy anh đứng lên và tát vào mặt tôi vài cái rất đau. Những người đứng xem thấy vậy, tất cả họ đều nghĩ rằng tôi sẽ vô cùng tức giận.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, những lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“chính là ‘đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Ngay lập tức tôi đã có thể kiểm soát được tư tưởng của mình. Tôi bình tĩnh lại và sau đó bắt đầu xin lỗi anh ấy: “Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi đã thô lỗ. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi.”

Mọi người ở đó kinh ngạc khi thấy vậy. Tất cả đều biết rằng, nếu chuyện này xảy ra trước đây, sẽ không có chuyện tôi chịu nhục như thế. Qua việc tu Nhẫn, mâu thuẫn được hóa giải. Sau đó, một đồng nghiệp nói với tôi: “Tôi không thể tin được ngày hôm đó anh có thể làm được như vậy. Đúng là Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến anh trở thành người tốt!”

Tâm bất động đối mặt với cuộc bức hại

Tháng 7 năm 1999, cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Quản đốc nhà máy yêu cầu tôi ký giấy cam kết từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Vì tôi từ chối ký, họ đã không để tôi về nhà và giữ tôi ở nhà máy. Họ cũng cho người thay phiên nhau giám sát tôi cả ngày lẫn đêm.

Vài ngày sau, quản đốc nhà máy yêu cầu vợ tôi gây sức ép lên tôi. Chuyện này khiến vợ tôi sợ hãi và ngay khi cô ấy gặp tôi liền quỳ xuống van xin tôi ký giấy cam kết từ bỏ tu luyện. Tôi không động tâm và 20 ngày sau họ thả tôi ra.

Tháng 9 năm 2000, tôi bị bắt vì có người báo tôi cho cảnh sát khi tôi đang dán biểu ngữ mang nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cảnh sát ở Đội An ninh Nội địa đã thay phiên nhau sốc tôi bằng dùi cui điện. Khi dùi cui hết điện, họ tát vào mặt tôi suốt tám giờ đồng hồ cho tới khi tôi ngất đi.

Tôi bị giam giữ phi pháp tại trại tạm giam trong ba tháng. Cảnh sát đã sách nhiễu vợ tôi khiến cô ấy quá sợ hãi đến nỗi phải chuyển ra ngoài và đến ở nhà người thân thích.

Ngay trước Thế vận hội Bắc kinh năm 2008, tôi lại bị bắt và bị kết án phi pháp bảy năm tù.

Trong giai đoạn đầu thụ án tù, nhiều người trong làng nghĩ rằng vợ tôi sẽ bỏ tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã rất minh bạch rằng Pháp Luân Đại Pháp là tuyệt vời, biết được chính Đại Pháp đã cải biến tôi thành một con người mới và hiểu rằng cuộc bức hại là sai trái.

Cô ấy không những không bỏ tôi, mà sự tin tưởng và lòng tốt của cô dần khiến dân làng cảm động. Họ từ chỗ dửng dưng đến đồng cảm với chúng tôi và sau đó thậm chí còn cố gắng gúp đỡ cô ấy. Chẳng hạn, khi làng chúng tôi phân chia lại ruộng đất, chúng tôi được đền bù ít. Dân làng đã ký một biên bản lên án việc đối xử bất công [của chính quyền] đối với gia đình tôi.

Sau khi được thả, tôi gánh vác tất cả việc nhà. Khi dân làng thấy vậy, họ nói: “Hãy nhìn anh ấy, ai tin được anh ấy vừa ra tù sau sáu năm bị giam giữ?” Tôi có nước da hồng hào và cơ thể luôn cảm thấy ấm dù trời lạnh và mặc áo mỏng. Hơn nữa, trong gần 20 năm qua, tôi không phải dùng bất cứ một viên thuốc nào.

Chính Đại Pháp đã thay đổi tôi từ một tên côn đồ thành một người nho nhã lịch sự và tốt bụng. Tôi muốn nhân cơ hội này để bày tỏ lòng biết ơn của mình đến những người chính nghĩa đã trợ giúp tôi và gia đình trong những lúc khó khăn hoạn nạn. Trên con đường tu luyện sau này, tôi sẽ nghiêm khắc yêu cầu bản thân, làm tốt ba việc, hoàn thành thệ nguyện tiền sử của mình, viên mãn theo Sư phụ trở về!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/16/370889.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/14/171888.html

Đăng ngày 28-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share