Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-4-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi muốn chia sẻ những gì mình ngộ được về hướng nội bản thân khi cố gắng buông bỏ chấp trước. Các tình huống sau đây nói lên cách tôi có thể đề cao tâm tính và cải thiện tu luyện của mình.

Từ bỏ tâm oán hận

Tôi làm việc cho cửa hàng thiết bị điện tử của gia đình. Tôi không nắm giữ tài chính của cửa hàng và phải phụ thuộc vào chồng để cung cấp tiền khi cần thay thế thiết bị cho khách hàng. Một buổi sáng tôi nhận ra rằng mình không có đủ thiết bị thay cho khách hàng. Khách hàng của chúng tôi phải chờ đợi và họ khá thiếu kiên nhẫn. Tôi rất lo lắng và bắt đầu to tiếng với chồng mình.

Các đồng tu đã chỉ ra cho tôi rằng, dù cái tâm của tôi tốt, và động cơ của tôi cũng tốt, thì hành động của tôi lúc đó thực sự là không chấp nhận được. Một người thường cũng đưa ra nhận xét tương tự về tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi thường hay giảng một câu thế này, tôi nói một người không mang theo bất cứ quan niệm nào của bản thân mà nói với người khác, chỉ ra cho người khác khuyết điểm của họ, hoặc nói với họ gì đó, thì họ sẽ bị cảm động đến rơi lệ..” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore)

Sau đó, tôi bắt đầu chú ý đến lời nói của mình. Một lần, chồng tôi mang cho tôi hàng hóa sai và tôi bắt đầu đay nghiến ông ấy. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng điều đó là sai. Đây là sự oán hận và một học viên Pháp Luân Đại Pháp không nên như thế. Tôi cần phải nắm lấy nó và loại bỏ nó đi. Sau đó, tôi cảm thấy một luồng khí chạy xuống lưng và nó đã bị tiêu trừ trong tích tắc giống như một ngôi sao băng bay xẹt qua bầu trời!

Loại bỏ chấp trước vào tình

Một hôm, con dâu tôi đã đánh cháu trai tôi trước mặt tôi. Tôi không biết nguyên nhân gì khiến cô ấy làm như thế. Tôi rất buồn và cảm thấy tệ hơn cả khi ai đó đánh mình!

Khi bình tĩnh suy nghĩ, tôi nhớ lại rằng Sư phụ đã đề cập đến hoàn trả nợ nghiệp. Có thể cháu trai tôi đã đánh mẹ mình như thế trong quá khứ không? Tại sao tôi lại chứng kiến điều đó? Đó là lỗi của tôi, khi tôi yêu quý cháu trai và luôn nghĩ rằng con dâu không biết cách yêu thương con cái của mình. Chồng tôi nói: “Bà không có thời gian chăm sóc cháu trai. Vì vậy, đừng nói gì và cũng đừng can thiệp.”

Tôi nghĩ Sư phụ đang mượn lời của chồng tôi để điểm hóa cho mình. Vì vậy, tâm tôi trở nên bình hòa. Khi nhìn quanh, tôi thấy rằng cháu trai đang vui vẻ chơi đùa với con dâu tôi.

Học Nhẫn

Khi tôi học Pháp với một học viên khác, cô ấy bị đọc nhầm một từ. Tôi chỉ cho cô ấy nhưng cô ấy khăng khăng rằng cô ấy không đọc sai. Sau đó, trong khi phát chính niệm, cô ấy không để tay đúng tư thế. Tôi đã nói với cô ấy về điều đó, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng rằng cô ấy không làm thế. Đôi khi tôi thấy rằng mình cần phải kiểm soát bản thân tốt hơn. Vậy tại sao tôi dường như luôn nhìn vào những gì người khác đang làm và để mắt đến họ? Tôi tức giận với bản thân. Nhưng tại sao tôi lại tức giận? Đây không phải là chân ngã của tôi.

Sư phụ đã giảng:

Cái đúng là họ

Cái sai là mình

(Ai đúng, Ai saiHồng Ngâm III)

Tôi hiểu rằng mình cần phải từ bi và nhẫn chịu nhiều hơn. Tức giận là không đúng. Vì vậy, tôi bình tĩnh nói với cô ấy: “Chúng ta thường không biết khi chúng ta đọc sai từ. Không ai muốn phạm sai lầm cả. Đây là Pháp. Trong tương lai, khi ai đó chỉ ra một lỗi đọc, chúng ta chỉ cần đọc lại nó một lần nữa cho dù [trước đó] nó có bị đọc sai hay không, được chứ?” Cô ấy đã đồng ý.

Một lúc sau, cô ấy đọc sai một từ khác và lại không thừa nhận điều đó, vì vậy tôi lại nổi giận. Lần này tôi ngộ ra rằng cô ấy đang giúp tôi đề cao tâm tính của mình và tôi không nên tức giận.

Trừ bỏ tâm thiếu kiên nhẫn

Có một lần, tôi phải xếp hàng dài và rất lâu tại một ngân hàng. Các học viên sẽ đến nhà tôi học Pháp chiều hôm đó. Tôi sốt ruột muốn về nhà. Đột nhiên, máy tính trong ngân hàng ngừng hoạt động và không ai có thể khắc phục.

Tôi biết mình đã sai nên nhủ thầm với máy tính: “Tôi sai rồi. Tôi đã thiếu kiên nhẫn và điều đó khiến bạn ngừng hoạt động. Tôi không nên sốt ruột.” Sau khi tôi nói xong, máy tính bắt đầu hoạt động trở lại và tôi không bị hoãn việc học Pháp buổi chiều.

Mỗi khi viết một bài chia sẻ, tôi luôn luôn muốn viết về bản thân mình và rằng tôi đang làm tốt như thế nào. Bây giờ tôi đã ngộ ra rằng những trải nghiệm của mình đều là triển hiện của Sư phụ và Đại Pháp. Tôi chỉ là một lạp tử nhỏ của Pháp và tôi không thực sự tự làm được bất cứ điều gì. Uy lực của Phật Pháp chỉ có thể triển hiện khi tôi đặt đúng tâm mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/18/363969.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/10/171836.html

Đăng ngày 22-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share