Bài viết của Tịnh Tâm

[MINH HUỆ 04-10-2007]Tôi đã bị sốc, xấu hổ và cảm thấy lo lắng đến nỗi tôi rơi nước mắt khi tôi đọc được những gì một số học viên đã nhìn thấy những không gian khác. Họ nhìn thấy những con quỷ tình và sắc dục xấu xí, cũng như hoàn cảnh kinh khủng của những người sống trong địa ngục- những người đã làm những việc xấu liên quan đến sắc dục. Do đó, tôi muốn viết bài chia sẻ này để phơi bày những chấp trước mà tôi thấy khó để buông bỏ, nhưng sau đó lại hoàn toàn có thể giải thể.

Trong bất kỳ tình huống nào, chồng tôi luôn luôn chăm sóc rất tốt cho tôi. Trong hoàn cảnh hiện nay khi mà đạo đức xã hội đang xuống dốc hàng ngày, nhiều bạn gái của tôi ngưỡng mộ tôi, nói rằng tôi thật may mắn có một người chồng yêu tôi đến vậy. Tôi nói với họ rằng gia đình chúng tôi cũng có lúc bất đồng quan điểm và thậm chí là còn mâu thuẫn. Chúng tôi cũng có những khảo nghiệm tình cảm ngoài luồng; tuy nhiên, chúng tôi có thể hướng nội và tìm ra những gì bất chính và không phù hợp với Pháp. Cơ chế hướng nội này và sự nhắc nhở lẫn nhau khiến chúng tôi có thể nghĩ cho đối phương trong bất kỳ tình huống nào, có thể phân biệt rõ đúng sai, và giữ chính niệm. Bất kỳ ai cũng có thể trở nên tốt hơn từ căn bản nếu người đó thực sự tôn kính Pháp Luân Đại Pháp và đo lường bản thân theo Pháp. Việc này cũng có thể ảnh hưởng đến các thành viên gia đình và đồng nghiệp. Sự hòa hợp trong gia đình và ngoài xã hội có thể nhận thấy một cách tự nhiên. (Dĩ nhiên điều này không phải là mục đích của tu luyện). Một số bạn thân dần dần cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi hướng nội, tôi biết tôi có vẻ không quan tâm, nhưng về bản chất, tôi cảm thấy tự mãn. “Xem này, tôi không muốn có bất kỳ thứ gì, nhưng tôi có mọi thứ.”

Trạng thái cuộc sống của chúng ta là kết quả của những cảm xúc cá nhân và ân oán quả báo. Tuy nhiên, nếu chúng ta mê lạc trong đó, cựu thế lực có thể sử dụng nó để hủy hoại một người tu luyện. Hạnh phúc mà người thường ghen tỵ là một chấp trước mà một học viên cần phải buông bỏ. Nó có thể là một cơ hội cho chúng ta giảng chân tướng, nhưng chúng ta không nên để nó ngăn cản chúng ta hoàn thành sứ mệnh của mình và do đó chúng ta sẽ rơi xuống địa ngục. Khi viết về điều này, tôi cảm thấy một tiếng cười bí mật vọng đến từ một thứ vật chất ẩn sâu trong một góc tối nào đó. Tay tôi trở nên nặng nề và tôi viết chậm lại. Tuy nhiên, tôi không dừng lại, mà tiếp tục phơi bày nó và giải thể nó. Tôi phải thanh tỉnh về nhiệm vụ của mình ở đây và sẵn sàng nhận ra và buông bỏ bất kỳ chấp trước dơ bẩn nào. Do đó, tôi phải là một người tu luyện thực sự chân chính, tinh tấn và chân chính tu luyện cũng như hoàn thành sứ mệnh một cách lý tính, trí huệ và từ bi.

Đồng tu Tiểu Liên đã nói mục đích viết về các câu chuyện luân hồi của anh là để mọi người không đắm chìm trong các mối duyên nợ nghiệp trong tiền kiếp. Điều đó chỉ khiến mọi người trở nên bị cuốn vào tình cảm. Tôi đã trở nên rất quan tâm đến những câu chuyện luân hồi bởi vì chấp trước vào tình của tôi. Nó rất giống với cảnh thời thơ ấu của tôi khi tôi ngồi yên lặng và đọc các bài thơ. Tôi có thể nhìn thấy vẻ đẹp của các vần thơ ngay cả khi chúng đầy đau khổ chia ly. Ảnh hưởng tiêu cực của chấp trước này phản ánh trong việc giảng chân tướng của tôi. Gần đây khi tôi giảng chân tướng cho một người mà tôi vừa mới gặp, tôi đã nói về thôi miên và những câu chuyện về quan hệ nghiệp lực trong cuốn sách “Duyệt vi thảo đường bút ký” nhằm loại bỏ chủ nghĩa vô thần ở người đó. Tuy nhiên, kết quả lại không tốt. Ban đầu anh ấy rất lịch sự, nhưng tỏ ra ghê tởm và khinh miệt nói rằng những gì tôi đang nói là vô nghĩa. Tôi nhận ra rằng không phải là do tôi chọn những tài liệu không phù hợp, mà tôi có một thứ tình cảm ẩn giấu đối với những câu chuyện này. Điều này là kết quả của nội tâm bất thuần của tôi.

Phần khác mà tôi cảm thấy khó viết là tâm sợ hãi của tôi đối với sắc dục. Tôi đã rất cố gắng để loại bỏ nó. Khi đối mặt với cái cau mày và đôi mắt giận dữ của chồng tôi, tôi đã dùng biện pháp người thường để áp ý kiến của mình đối với anh ấy. Kết quả là mâu thuẫn nặng hơn và tôi bị phát ban khắp cơ thể. Tôi ngộ ra rằng cựu thế lực đã sử dụng tâm sợ hãi của tôi để bức hại tôi. Tôi tăng cường học Pháp và phủ nhận nó. Các nốt ban biến mất hai tuần sau đó. Sau khi đọc bài “Tu luyện tâm tính, buông bỏ dục vọng”, tôi đã biết các vị thần không có suy nghĩ con người do đó mọi thứ chỉ là một cái cớ.

Cùng với việc đề cao của tôi trong làm ba việc, tâm tính của tôi dường như đạt tới trạng thái bất động tâm. Tuy nhiên, chấp trước vào tình và hạnh phúc đã khiến tôi trở nên mất kiểm soát với chồng mình. Khi chồng tôi, người chỉ thỉnh thoảng học Pháp, đọc Pháp cùng chúng tôi, nổi trận lôi đình hai lần trong khi đọc phần “Luyện công chiêu ma” trong Chuyển Pháp Luân. Anh ấy nói rằng tôi sẽ cực đoan và không phù hợp với Pháp. Anh ấy trích dẫn điều được giảng trong sách và cũng nói rằng anh ấy là một học viên mới và dục vọng của anh ấy đã ít hơn rất nhiều so với trước đây. Kết quả là, chúng tôi không thể tiếp tục đọc sách. Tôi yêu cầu anh bình tĩnh lại và nói rằng chúng tôi phải coi nhẹ dục vọng và cuối cùng buông bỏ nó.

Bây giờ là giai đoạn cuối cùng, và chúng tôi không nên hạ thấp tiêu chuẩn của mình. Anh có khảo nghiệm của anh, nhưng tôi không nên hướng ngoại. Tôi nhận ra rằng cơ bản thì tôi hài lòng với thực tế là anh đặt Pháp Luân Đại Pháp làm tiêu chuẩn của mình và hành xử như người quân tử bởi vì nó nuôi dưỡng chấp trước của tôi vào việc có một “gia đình hạnh phúc.” Tôi không thực sự trân quý mối duyên trời định trong kiếp này, giúp anh ấy giải thể can nhiễu và thanh trừ ma kiểm soát anh để chúng tôi có thể cùng nhau tinh tấn trong Pháp. Bởi vì tôi không làm tốt, anh ấy hiếm khi học Pháp và tôi cảm thấy thể ngộ về Pháp của anh vẫn ở tầng của người thường. Bởi vì tôi chỉ tìm kiếm giải pháp trên bề mặt cho hành động sai trái, tôi bị mắc kẹt trong sự ân oán quả báo và không thể tự thoát ra. Tôi thực sự đã bất kính với Pháp Luân Đại Pháp và làm hại sinh mệnh này. Vì tôi không buông bỏ chấp trước của mình, chúng sinh trong thế giới của tôi đang đau khổ trong đầm lầy và hổ thẹn mà chìm xuống. Đúng là tội lỗi do tôi tạo ra!

Gần đây, sau khi tôi thiếu chính niệm và không thể đặt tiêu chuẩn nghiêm khắc cho mình, tôi đã bị nản chí. Tôi đã trộn lẫn chấp trước con người với chính niệm. Tôi quyết định phủ nhận can nhiễu và ra ngoài như đã định để giảng chân tướng sau khi học Pháp và phát chính niệm. Nói một cách tương đối, kết quả việc giảng chân tướng thấp hơn nhiều so với những ngày bình thường. Trên đường về nhà, tôi bắt đầu hắt hơi và chảy nước mũi. Tôi lau mũi đến mức nó bị trầy xước và tôi cảm thấy hơi khó chịu. Điều này nhắc tôi về những triệu chứng tương tự mà tôi đã trải qua khoảng hơn một tháng trước đó. Vào thời điểm đó, tôi luôn cọ xát mũi và cảm thấy chóng mặt và yếu ớt. Đồng thời, tôi cảm thấy mình dơ bẩn nên không dám bước ra để giảng chân tướng.

Đập tràn có thể phá hủy một con đê dài hàng nghìn dặm. Do vậy, chúng ta phải tinh tấn tu luyện từng ý niệm của mình. Ma đang nhìn chúng ta đầy đe dọa và các vị thần cũng đang nhìn chằm chằm vào mỗi học viên. “Tại sao bạn có mặt trong thế giới này? Bạn có chân tu không? Bạn muốn che giấu chấp trước của mình bao lâu?” Nếu chúng ta không thể buông bỏ những chấp trước cơ bản của mình, khi đó sự an toàn cá nhân của chúng ta cũng sẽ trở thành một vấn đề. Việc cứu độ chúng sinh thậm chí có thể còn khó khăn hơn. Vô sở cầu nhi tự đắc, tâm chính thì sao chiêu mời ma? Hãy mau chóng tẩy tịnh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/10/4/163787.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/10/17/90564.html

Đăng ngày 20-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share