Bài viết bởi Thiên Thành, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-7-2018] Trước đây tôi từng mắc bệnh đau nửa đầu nghiêm trọng và những căn bệnh khác. Các bác sĩ không thể chữa trị cho tôi nhưng Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi khỏi mọi bệnh tật.

Bệnh mãn tính hình thành

Tôi bắt đầu bị bệnh đau nửa đầu nghiêm trọng vào năm 16 tuổi. Biểu hiện đầu tiên của căn bệnh là khiến mắt tôi chẳng nhìn thấy gì. Sau đó khi tôi có thể nhìn lại được cũng là lúc đầu tôi đau nhức khôn xiết. Cuối cùng tôi bỏ học cấp hai và gia nhập quân ngũ.

Sự gian khổ trong quân đội đã khiến sức khỏe tôi sa sút, và tôi mắc các căn bệnh khác như đau ngực, đau lưng dưới, và rối loạn tai trong. Tôi không dám đi khám bác sĩ hay thông báo cho cấp trên về tình trạng sức khỏe của mình bởi tôi không muốn vuột mất mọi cơ hội thăng tiến.

Tháng 5 năm 1997, cơn đau đầu quay trở lại nên tôi đi ngủ sớm. Ngay khi tắt đèn, tôi nhìn thấy một người diện y phục màu đen đứng bên cạnh giường. Người này đầu chạm trần nhà, còn đôi mắt to như quả trứng. Miệng của anh ta không cử động như tôi nghe tiếng nói: “Đi thôi, đi thôi.” Tôi nhớ lại những chuyện cổ nói về vị sứ giả âm gian đến để lấy mạng người ta. Tôi không muốn đi, nên người này đã biến mất.

Tôi ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi. Vài giây sau, tôi nhờ vợ tôi bật đèn sáng. Vợ tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không muốn làm cho cô ấy sợ nên không kể những gì tôi đã nhìn thấy.

Không thể chịu đựng cơn đau thêm nữa, tôi thông báo với cấp trên về tình trạng bệnh tật của mình. Ông ấy bảo tài xế đưa tôi đến khoa thần kinh của bệnh viện quân đội ngay lập tức, và tôi được chuẩn đoán mắc bệnh rối loạn đau đầu nguyên phát mãn tính. Tôi được cho biết là bệnh này vô phương cứu chữa và tôi phải dùng thuốc giảm đau suốt đời.

Đắc Pháp

Anh Vương, Tiểu đoàn trưởng, người ở cùng khu bệnh đã bảo tôi cùng anh luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đưa tôi một cuốn sách có các hình minh họa các động tác, kèm theo là một cuốn sách kể về những câu chuyện tu luyện do các học viên biên soạn.

Có một câu chuyện đã khiến tôi chú ý. Một thanh niên đã trộm lấy một cái huy hiệu ở nhà một người bạn mà không nói với ai. Sau khi rời đi, cậu này đã cài nó lên áo sơ mi của mình.

Vài ngày sau, cậu cùng các bạn đi đến một ngôi chùa thì vị sư gác cổng không cho cậu vào. Vị sư quỳ gối trước mặt cậu và nói: “Thưa Ngài, ngôi chùa này quá nhỏ để tiếp đón thân thể cao quý của Ngài.” Tức giận, cậu này đến nhà người bạn kia và được cho hay đó không phải là huy hiệu bình thường mà là huy hiệu Pháp Luân. Sau khi biết nhiều thông tin hơn về Pháp Luân Đại Pháp, cậu thanh niên này đã bước vào tu luyện và hoàn toàn thay đổi hành vi của mình.

Câu chuyện này khiến tôi tự hỏi: “Nếu Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp một người từ xấu trở thành tốt, thì tôi có thể từ người tốt trở nên tốt hơn.” Tôi xuất nguyện vọng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bắt đầu học các bài công pháp bằng cách tập theo các hình minh họa trong sách.

Tối hôm đó, đầu của tôi lại vô cùng đau nhức nên y tá đã tiêm cho tôi một liều thuốc giảm đau, nhưng không hiệu quả. Tôi đã đề nghị tiêm thêm liều khác, nhưng cô không đồng ý. Vì tôi cứ mãi làm phiền, nên cô y tá đã kê toa một loại thuốc giảm đau khác, nhưng cũng không giúp tôi dứt được cơn đau.

Tôi nghĩ về thảm cảnh của mình. Đến từ vùng quê, một thanh niên còn trẻ mới có 30 mấy tuổi như tôi đáng ra nên có nhiều cơ hội thăng tiến trong quân đội. Thế mà, bây giờ sức khỏe của tôi đã hủy hoại tất cả. Nước mắt tôi chảy dài trên mặt.

Sáng hôm sau vào lúc 4 giờ sáng, Tiểu đoàn trưởng Vương đến đánh thức tôi dậy đi luyện công. Tôi bảo anh tôi muốn ngủ thêm vì trong người vẫn còn mệt. Tôi ngồi dậy khụy gối, đầu tựa vào thanh giường. Tiểu đoàn trưởng Vương trong bộ quân phục mỉm cười nhìn tôi. Tôi nghe tiếng anh nói, dù miệng anh không hề mấp máy: “Uống một ít thuốc rồi đi luyện công với tôi.” Tôi nói: “Uống thuốc không có tác dụng. Tôi sẽ đến sau!”

Thế nhưng đầu tôi đột nhiên ngừng đau. Giật mình, tôi đứng dậy và tự hỏi làm sao nó không còn đau nữa. Bệnh đau nửa đầu đã biến mất rồi sao? Trước đây đầu não của tôi chưa bao giờ thanh tỉnh đến thế. Tôi rất vui mừng nhưng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hai tiếng sau tôi đến đánh thức Tiểu đoàn trưởng Vương dậy. Trên đường đi đến điểm luyện công, tôi hỏi có phải lúc sớm hơn anh đã đánh thức tôi dậy hay không. Anh ấy nói không có, chính tôi mới là người đến đánh thức anh ấy.

Sau đó tôi kể chuyện này cho một học viên Đại Pháp khác, và cô ấy nói rằng có thể Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã thử xem tôi có thực sự muốn tu luyện Đại Pháp hay không. Sự kiện này là yếu tố quyết định để tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi không còn bị cơn đau nửa đầu hành hạ nữa. Tôi tham gia nhóm luyện công mỗi sáng. Sau khi luyện công, tôi quay trở lại bệnh viện để ăn uống và nghỉ ngơi. Khi có người đi vào phòng tôi, tôi không thể ngồi dậy. Nhưng nếu có ai từ đơn vị của tôi đến thăm, tôi có thể ngồi dậy và nói chuyện với họ. Tôi trải qua bảy ngày như thế, và biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Sống sót sau tai nạn xe máy

Một lần, tôi chở con trai về quê bằng xe máy. Khi chúng tôi vừa qua khỏi một ngôi làng, đột nhiên tôi bị chóng mặt và lạc tay lái, khiến chiếc xe tông vào một đống đá lớn bên vệ đường và ngã sầm xuống.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm úp mặt trên đá. Đôi tay tôi có thể cử động được nhưng đôi chân thì không. Tôi thấy con trai tôi đang đứng bên cạnh và có nhiều người xung quanh tôi. Tôi bảo với họ: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, có Sư phụ Lý bảo hộ!” Tôi nhận ra mặt tôi và ngực chảy đầm đìa máu. Có một vết cắt lớn trên chân mày trái của tôi và phía ngực trái là vết cắt dài 10 cm để lộ cả thịt bên trong.

Tôi xuất niệm đầu, vì Sư phụ đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, tôi sẽ không thừa nhận bất kỳ an bài nào của cựu thế lực. Vì thế tôi đứng lên và chạy xe máy về nhà. Tôi chạy một mạch không ngừng vì tôi muốn về nhà để học Pháp.

Về đến nhà, tôi không có bất kỳ biểu hiện bệnh lý nào. Vợ tôi, cũng là một học viên, dùng nước rửa vết thương cho tôi. Để giữ cho vết thương không chảy máu nữa, tôi nằm trên giường và nghe bài giảng của Sư phụ. Một học viên khác nhìn thấy và nói: “Sao anh có thể nằm trong khi nghe bài giảng của Sư phụ được chứ?” Tôi nhận ra đó là hành vi bất kính đối với Sư phụ và lập tức ngồi dậy. Trong vòng 18 tiếng đồng hồ từ lúc bị tai nạn vào buổi trưa đến sáng hôm sau, cả hai vết thương của tôi đều khép lại, và vết cắt trên chân mày trái của tôi đã lành lặn.

Tối hôm đó, tôi đủ sức chở một đồng tu bằng xe máy đến ngôi làng lân cận để phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Đồng tu này không hề biết tôi bị tai nạn cách đây một ngày. Trên đường về, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt như tối hôm trước. Tôi biết rằng cựu thế lực đang nỗ lực để can nhiễu tôi lần nữa, vì thế tôi tắt máy, dừng xe và phát chính niệm. Đầu não của tôi thanh tỉnh, và chúng tôi lại lên đường.

Kể từ đó, tôi không còn bị bất kỳ chứng bệnh nào nữa. Không một từ ngữ nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với ơn cứu mạng của Sư phụ.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/26/371639.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/28/171679.html

Đăng ngày 10-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share