Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-8-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Sau khi tu luyện, mọi bệnh tật của tôi đều nhanh chóng biến mất và thân thể tôi phát sinh những biến đổi to lớn.

Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, thân thể tôi đầy rẫy bệnh tật, như viêm não mãn tính, loét tá tràng, viêm khớp nặng. Tôi luôn bị nhức đầu, ăn cơm không thấy ngon, và không tự đi lại được. Tôi đã tìm đến nhiều bệnh viện và tiêu tốn hơn 10.000 nhân dân tệ để làm các loại điều trị, nhưng bệnh tình không khỏi. Tôi cảm thấy số mình như đã tận và không thiết sống nữa.

Một hôm tôi nghĩ, mình đã cho con cái hết tiền bạc nên không còn vướng víu gì nữa. Tôi vịn tay vào tường nhìn đất trời lần cuối trước khi ra đi mãi mãi.

Căn hộ của tôi nằm ở trên tầng bảy, từ đó nhìn xuống dưới, tôi thấy một nhóm người luyện công đang giơ cánh tay lên. Tôi thắc mắc không hiểu họ đang tập cái gì. Bản năng thôi thúc tôi muốn xuống dưới xem kỹ hơn, nhưng tôi không thể tự đi lại, vì vậy tôi đã lết từng tầng một để xuống dưới. Tôi đã mất hơn hai tiếng đồng hồ để lết từ căn hộ của tôi xuống đến điểm luyện công.

Khi tôi lê được tới chỗ đó, có hai người đến đỡ tôi đứng dậy. Tôi hỏi họ: “Công này có thể trị bệnh được không?”

Một người trong số họ trả lời: “Công này không phải để trị bệnh, nhưng Sư phụ sẽ tịnh hóa thân thể cho chúng ta.”

Tôi không hiểu điều đó nghĩa là gì. Tôi nói không thể trị bệnh thì tôi cũng không học.

Người đó lại nói: “Chị cứ luyện thử đi.”

Hai người họ giúp tôi đi tới một ngôi nhà và dạy tôi bốn bài động công. Ngay sau đó, tôi thấy mình có thể tự đứng được. Lúc này, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Sau đó tôi có thể vịn tường để đi lại. Chỉ mất nửa giờ đồng hồ tôi đã quay trở lại căn hộ của mình ở tầng bảy.

Như vậy, tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Sau khi kiên trì luyện công 14 ngày, tôi có thể đồng thời một tay xách hơn 5kg bột, và tay còn lại xách hơn 5kg dầu đi lên tầng bảy. Mọi bệnh tật trên thân thể tôi đều biến mất và đi lại cũng rất nhẹ nhàng.

Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời mới, mỗi ngày tôi đều đắm mình trong niềm vui sướng, hạnh phúc. Hai mươi năm đã trôi qua, được Sư phụ từ bi bảo hộ, tôi làm tốt ba việc, trong quá trình chứng thực Pháp xuất hiện rất nhiều kỳ tích. Dưới đây xin kể ra một sự kiện.

Trưởng đồn công an khu vực muốn tu luyện Pháp Luân Công

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, cũng như nhiều học viên khác, tôi đã tới Bắc Kinh thỉnh nguyện vào tháng 12 năm 2000. Khi đến Quảng trường Thiên An Môn, tôi giương biểu ngữ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Từ tận đáy lòng tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi bị bắt và bị đưa tới đồn công an khu vực. Tại đó tôi bị thẩm vấn như một tội phạm. Tôi bình tĩnh và kể cho họ nghe câu chuyện của tôi, Pháp Luân Công là gì và thân thể tôi biến hóa ra sao trước và sau tu luyện, Sư phụ chúng tôi vì sao mà truyền một Pháp vĩ đại như vậy. Cuối cùng, tôi khuyên họ nên minh bạch mà phân biệt rõ thiện ác, đúng sai, không nên bức hại người tốt tu Chân, Thiện, Nhẫn… họ không nên theo cái đảng đó làm điều sai trái mà tương lai gặp ác báo.

Tôi nói chuyện với họ ba giờ đồng hồ. Mấy lần họ nổi xung lên và bộ dạng như thể sắp đánh đập tôi, nhưng không hiểu sao họ lại thôi. Dần dần, họ không còn giận dữ nữa. Cuối cùng, họ ngồi im trên ghế và không thể nhúc nhích.

Trông bộ dạng của họ có vẻ rất khó chịu. Trưởng đồn công an khu vực nói với tôi rằng ông ấy cố gắng dùng mắt để ra hiệu cho một tù nhân đánh đập tôi, nhưng mắt ông ấy đau đến mức không thể cử động được. Hôm đó là một ngày thật kỳ lạ. Ông ấy không chỉ không thể mở mắt, mà còn không thể cử động được cơ thể, cứ như thể có ai đó đẩy ông ấy dính vào bàn vậy. Làm sao có thể thế được? Ông ấy không sao hiểu nổi.

Tôi bảo trưởng đồn rằng chính là vì Sư phụ thấy ông ấy vẫn còn lương tri. “Chính là Sư phụ đang cảnh báo ông không nên phạm tội với học viên Đại Pháp nữa. Ông không muốn cuộc sống của mình có kết cục thế thảm chứ?”

Người trưởng đồn này lắng nghe và thái độ trở nên tốt hơn. Vẻ mặt hung tợn của ông ấy biến mất, hiển thị ra phần thiện lương của mình. Thậm chí ông ấy còn báo nhà ăn chuẩn bị cơm cho tôi.

Trước khi thả tôi ra, vị trưởng đồn này còn đưa cho tôi số điện thoại và dặn: “Lần tới chị đến Bắc Kinh thì nhất định phải tìm tôi. Lúc ấy, chúng ta sẽ là đồng tu.” Cả hai chúng tôi đều cảm động rơi lệ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/6/372093.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/25/171638.html

Đăng ngày 01-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share