Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-7-2018] Tháng 11 năm ngoái, giống như bao ngày khác, ngay khi vừa tan làm lúc 6 giờ chiều, tôi liền đạp xe như bay thẳng tới điểm làm tài liệu giảng chân tướng. Tầm 9 giờ tối thường là khoảng thời gian tốt nhất để phát tài liệu, bởi lúc này mọi người ra ngoài rất đông.

Tôi mang theo một túi tài liệu to phát dọc đường. Khi đi đến một ngã tư, đột nhiên một chiếc xe hơi lao ra từ phía bên phải tôi và đâm vào bánh trước xe đạp, khiến cả người lẫn xe của tôi ngã bổ nhào. Bánh sau bên trái của chiếc xe hơi cán qua chân phải của tôi. Tôi từ từ đứng dậy và nói với lái xe: “Cháu chạy xe nhanh quá! Đèn xanh còn chưa có sáng mà cháu đã chạy rồi! Dì là người tu Pháp Luân Đại Pháp, nên không gây khó dễ cho cháu. Cháu hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi đưa cho cậu ấy vài tờ tài liệu chân tướng và nói: “Về nhà cháu hãy đọc số tài liệu này nhé, để hiểu về Đại Pháp. Minh bạch chân tướng, thiện đãi Đại Pháp có thể có một tương lai tươi sáng“. Người lái xe không ngừng nói: “Vâng vâng, cảm ơn! Cảm ơn dì!”

Tôi hai tay nắm chặt ghi-đông xe đạp, tiếp tục đi phát tài liệu chân tướng. Tôi khó có thể chạm chân phải xuống đất vì nó rất đau. Mất hai giờ đồng hồ tôi mới về đến nhà, lúc đó đã là nửa đêm.

Tôi gặp khó khăn khi tháo giầy ra vì chỉ cần khẽ chạm chân phải vào giầy là đã đau đớn kinh khiếp. Chân phải của tôi sưng vù lên như một quả cà tím cỡ lớn. Tôi tính khi về nhà sẽ mau chóng luyện công, để chân mau hồi phục, để tôi có thể tiếp tục chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Tôi không gặp nhiều khó khăn khi luyện động công, bởi tôi có thể dồn phần lớn trọng lượng cơ thể sang chân trái. Nhưng khi luyện tĩnh công, tôi không sao vắt chân kiết già được, đau không chịu nổi. Tôi cố vài lần nhưng vẫn không chịu nổi cơn đau, lại tháo chân ra. Tôi quỳ gối trước ảnh Sư phụ và nước mắt lăn dài trên má: “Thưa Sư phụ, con phải luyện được tĩnh công. Con cần sớm tốt lên. Làm sao con có thể chứng thực Đại Pháp trong bộ dạng này được? Xin Sư phụ hãy gia trì cho con…”

Sau đó, tôi lại tiếp tục xếp bằng. Thật thần kỳ – chân tôi không còn đau như trước nữa. Tôi cảm thấy Pháp Luân đang điều chỉnh chân tôi. Toàn thân tôi cảm thấy nhẹ bẫng và vô cùng thoải mái. Tôi đã hoàn thành luyện tĩnh công với sự giúp đỡ của Sư phụ.

Ngày hôm sau, khi tôi gọi điện cho cấp trên để xin nghỉ vài ngày vì đau chân, ông ấy bảo rằng tôi không thể nghỉ vì thiếu người làm. Mới đầu, tôi tức giận vì thấy ông ấy quá ‘máu lạnh’, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng có thể là Sư phụ muốn mượn lời nói của ông ấy để bảo tôi hãy đi ra ngoài chứng thức Pháp. Ý niệm này vừa xuất ra, tôi liền dễ dàng đạp xe tới sở làm. Pháp Luân Đại Pháp thần kỳ và siêu thường biết bao!

Tối hôm đó, em gái và em rể đến thăm tôi sau khi hay tin chân tôi bị thương và thấy rằng tôi không ghi lại số xe cũng như tên của người tài xế. Họ rất lo lắng cho tôi, nên họ đưa tôi vào xe của họ và chở tôi đến chỗ xảy ra tai nạn. Họ muốn gọi cảnh sát, và xem lại camera giám sát,… Tôi bảo họ rằng đừng lo lắng về việc này, và chúng tôi trở về nhà.

Ba ngày sau vụ tai nạn đó, em trai bảo tôi rằng ngày mai chúng tôi phải tới bệnh viện. Khi tôi đang ở cơ quan, em trai tôi đến và đưa tôi đi viện. Cấp trên của tôi cũng nói: “Chân của cô có vẻ không ổn, không đi viện điều trị sao được?”

Sau khi làm xong thủ tục, tôi vào phòng khám, bác sỹ vừa nhìn thấy chân tôi đã nói: “Chân chị bị sưng và chảy máu nhiều như vậy, nhìn là biết bị gãy xương rồi. Trước hết đi chụp X-quang đi.” Kết quả cho thấy tôi bị gãy hai xương và một xương bị rạn nứt. Bác sỹ muốn tôi nhập viện để bó bột. Tôi từ chối và quay trở về làm việc.

Sau khi tan tầm, tôi lại đến điểm làm tài liệu và mỗi ngày vẫn tiếp tục đi phát tài liệu chân tướng không để bị gián đoạn. Tôi không hề làm trị liệu gì và tiếp tục làm ba việc.

Được Sư phụ bảo hộ và giúp đỡ, tôi nhanh chóng hồi phục. Với người thường thì xương gãy như vậy phải mất một thời gian dài để phục hồi, nhưng tôi là một người tu luyện, và tôi có Sư phụ từ bi bảo hộ. Cựu thế lực đã thất bại khi muốn bức hại và can nhiễu tôi. Tôi có thể duy trì việc in ấn và phát tài liệu chân tướng rất thuận lợi.

Nhiều người nhìn thấy tôi đều nói: “Người ta đâm vào chị và làm chân chị bị thương, chị không đòi bồi thường dù chỉ một xu! Hiện tại, tìm đâu ra một người tốt như chị chứ?” Tôi đáp: “Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi đều là những người thiện lương. Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt và nghĩ cho người khác.”

Một người chủ khách sạn trước đây không quan tâm tới tài liệu chân tướng mà tôi đưa cho ông ấy. Thấy tôi không điều trị gì mà chân đau đã phục hồi một cách thần kỳ chỉ trong vòng 20 ngày, nên bảo tôi: “Tôi đã không nhận ra Pháp Luân Đại Pháp quá thần kỳ như vậy! Hãy cho tôi thêm tài liệu, tôi sẽ đọc chúng luôn bây giờ.” Có không ít chủ tiệm ở hai bên đường hỏi xin tài liệu chân tướng của tôi, và thậm chí cả cảnh sát mặc thường phục trên phố từng từ chối nhận tài liệu của tôi nay cũng bắt đầu thích đọc tài liệu chân tướng.

Tôi phát tài liệu chân tướng một cách đường đương chính chính. Thấy chúng sinh hữu duyên quanh mình minh bạch chân tướng và được đắc cứu, trong tâm vui mừng khôn xiết. Tôi cũng hiểu rằng chỉ có kiên tín Đại Pháp và Sư phụ, chính niệm chính hành, mới có thể vượt qua mọi quan nạn. Sư tôn luôn luôn bảo hộ cho mỗi từng đệ tử của Ngài.

Trên đây là một chút thể ngộ của bản thân, có gì thiếu sót, xin hãy từ bi chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/22/371110.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/24/171634.html

Đăng ngày 01-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share