[MINH HUỆ 4-7-2018] Tôi là một đệ tử Đại Pháp 48 tuổi ở thành phố Ưng Đàm, tỉnh Giang Tây. Buổi chiều ngày 4 tháng 5 năm 2018, khi đang đi đón cháu gái ở ga tàu, tôi đã bị cảnh sát bắt giữ và bị đưa tới Đồn Cảnh sát Tứ Thanh Hương, khu Nguyệt Hồ. Ở đó, cánh sát chụp ảnh tôi và cố lấy tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp từ trong túi xách. Khi tôi nắm chặt bàn tay, một nam cảnh sát trẻ cố gắng cậy tay tôi ra. Sau một hồi gắng sức, cậu ta cũng chỉ có thể cậy được ngón trỏ của tôi. Sau đó cậu ta cố gắng vặn ngón tay của tôi, nhưng thật thần kỳ là tôi không hề cảm thấy đau. Cuối cùng, cậu ta đành phải bỏ cuộc.

Giả Thủy, đội trưởng của Đội An ninh Nội địa của Đồn Cảnh sát Nguyệt Hồ đã đến và lệnh cho cảnh sát đưa tôi đến phòng thẩm vấn. Tôi không sợ hãi và nói: “Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các vị bởi tôi không phạm pháp.”

Trong phòng thẩm vấn tôi thấy có một chiếc ghế sắt, tôi tự nhủ: “Tôi sẽ không bao giờ ngồi lên chiếc ghế sắt đó.” Sau đó Giả để tôi ngồi trên một chiếc ghế văn phòng.

Cảnh sát thay phiên nhau thẩm vấn tôi, nhưng tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Tôi chỉ giảng chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại. Một người trong số họ cố gắng lừa tôi “thú tội” bằng những lời như “Bà tu Chân mà tôi thấy bà nói không thật gì cả. Bà sẽ không thú nhận vì bà là kẻ hèn nhát.” Dù họ có dùng lời lẽ nào để khích tướng và hạ nhục tôi, tôi vẫn một mực im lặng. Khi họ không ép được tôi “thú tội”, họ đã giam giữ hành chính tôi 15 ngày.

Tôi bị đưa tới Bệnh viện 184 để kiểm tra sức khỏe. Huyết áp của tôi lên rất cao, nên bệnh viện từ chối tiếp nhận tôi. Giả hỏi bác sỹ rằng có các nào để khiến huyết áp của tôi nhanh chóng hạ xuống không – vị bác sỹ đó đã lấy ra một viên thuốc màu vàng. Ông ta ép tôi phải uống nó, nhưng tôi từ chối và hô lớn: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không phạm pháp. Hãy để tôi về nhà. Tôi có thể tự chăm sóc được bản thân và hồi phục ở nhà!”

Giả cùng các cảnh sát khác đưa tôi đến một trại tạm giam, nơi đó cũng từ chối tiếp nhận tôi bởi huyết áp của tôi lên cao. Cuối cùng, họ đưa tôi tới Bệnh viện Nhà tù ở thành phố Ưng Đàm. Trên đướng tới đó, Giả bảo các cảnh sát khác bất luận là thế nào cũng phải làm cho bệnh viện nhận tôi.

Những người bị giam giữ trong bệnh viện hiểu chân tướng Đại Pháp

Tại bệnh viện, tôi bảo giám đốc bệnh viện rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phạm pháp và rằng tôi từ chối sự điều trị của họ. Một nữ bác sỹ trẻ đã từ chối nhận tôi, nhưng Giả đã lệnh cho cô ấy phải tiếp nhận tôi.

Tôi bị giam giữ trong bệnh viện đó 10 ngày, trong thời gian này tôi không hợp tác với các nhân viên bệnh viện. Tôi nhẩm Pháp, phát chính niệm và luyện công. Thất xấu hổ khi phải nói rằng tôi đã không học thuộc được nhiều Pháp của Sư phụ, nên tôi chỉ liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Trong thời gian đó, tôi cảm thấy năng lượng bao phủ khắp thân thể và tâm trí tôi rất tĩnh tại.

Do bệnh viện mở ti vi cả ngày nên tôi không ngủ được, bởi vậy, tôi quyết định hàng ngày đều luyện công và phát chính niệm trong thời gian dài.

Những người bị giam giữ khác trong bệnh viện thấy hiếu kỳ về những gì tôi đang làm. Tôi bảo họ: “Luyện các bài công pháp của Đại Pháp là không hạn chế thời gian, có thời gian thì luyện nhiều, không có thời gian thì luyện ít, bận công tác quá thì có thể không luyện, sau này có thời gian thì luyện bù. Ở đây tôi có nhiều thời gian, không luyện nhiều thì biết làm gì? Ở đây tôi không thể ngủ, và luyện công giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn.”

Mặc dù tôi ngủ ít và không uống thuốc, nhưng tôi thấy mình dồi dào năng lượng, da dẻ trắng hồng. Những người khác rất ngạc nhiên khi thấy tôi như vậy và họ cũng muốn học luyện công.

Chuông báo động không kêu

Sáng sớm ngày 13 tháng 5 năm 2018 – ngày sinh nhật của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi đi ra gần cửa sổ có những thanh kim loại để phơi quần áo, nhưng chuông báo động không kêu. Bình thường, mỗi lần tôi tới gần cửa sổ là chuông báo động liền kêu. Nhưng hôm nay, dường như tôi đã khiến nó ngừng hoạt động. Những người khác đến gần để thử kiểm ra, và nó quả thật không hoạt động.

Họ nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!” Tôi bảo họ rằng nó bị như vậy là vì hôm nay là ngày sinh của Sư phụ Lý và Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới.

Tôi biết rằng tôi sẽ sớm được trả tự do bởi lẽ ngày hôm trước tôi nghe mấy lính canh xì xào rằng huyết áp của tôi cao và rằng tôi từ chối điều trị y tế. Tôi tự nhắc bản thân không nên có tâm sốt ruột bởi lẽ tôi chỉ theo sự an bài của Sư phụ.

Ngày hôm sau, khi tôi tới gần chuông báo động cũng không hoạt động. Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ chiều, người nhà tôi đến và đón tôi về.

Hỗ trợ vô điều kiện

Về tới nhà, tôi mới biết rằng gia đình và các học viên khác đã vì tôi mà phó xuất rất nhiều. Ngay sau khi tôi bị bắt, một nhóm học viên liền thay nhau phát chính niệm cho tôi. Họ hỏi từng đồn cánh sát cho đến khi biết nơi tôi bị giam giữ.

Các học viên đến nhà tôi để chăm sóc cho người cha đang đau ốm và làm việc nhà sau khi tôi bị đưa vào trại tạm giam. Một số đi cùng mẹ tôi tới đồn cảnh sát để yêu cầu thả tôi ra, một số khác thì viết bài về việc tôi bị bắt giữ để gửi Minh Huệ Net đăng tải, một số thì đi tới ga tàu để đón con gái tôi, và một số thì phát chính niệm ở gần đồn cảnh sát và Đội An ninh Nội địa.

Các học viên hải ngoại cũng tham gia vào nỗ lực giải cứu tôi, họ gọi điện cho những thủ phạm bức hại tôi. Một cảnh sát ở Đồn Cảnh sát Tứ Thanh Hương nói rằng anh ta đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến từ Mỹ, và anh ta đang tính đổi số điện thoại. Mặc dù vậy, thái độ của anh ta với tôi đã có chuyển biến, và anh ta đối xử với tôi tử tế hơn.

Được Sư phụ bảo hộ cùng sự giúp đỡ của người nhà và các học viên, tôi được trả tự sớm trước năm ngày. Tôi nhất định sẽ nỗ lực thực tu, làm tốt ba việc, để xứng đáng với danh hiệu là đệ tử Pháp Luân Đai Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/4/370571.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/31/171711.html

Đăng ngày 05-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share