Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại hải ngoại

[MINH HUỆ 29-6-2018] Sự việc dưới đây đã trôi qua năm hay sáu năm rồi, nhưng nó vẫn sống động trong ký ức của tôi.

Khi ấy, tôi đang tham gia vào một hạng mục Đại Pháp tạm thời cùng hai người đồng tu khác, đó là bà Trương và bà Trần (bí danh). Có một lần, bà Trương bắt đầu nói chuyện về một đồng tu khác, rằng “khi mới đến làm trong hạng mục của chúng tôi, ông Vương [bí danh] không biết gì cả. Tôi đã dạy ông rất nhiều kỹ năng khác nhau và cách vận hành một số máy móc. Cuối cùng thì ông ấy đã tiếp quản hạng mục đến một mức độ là tôi không còn có thể được sử dụng máy móc nếu không được ông cho phép.” Qua ngữ điệu của bà ấy, chúng tôi có thể thấy rằng bà Trương đang phàn nàn một cách phẫn nộ.

Bà Trần cũng phàn nàn về việc ông Vương đã giữ thái độ không tốt đối với người khác như thế nào. Trên thực tế, tôi cũng phàn nàn về ông Vương, nghĩ rằng ông ấy cư xử không giống một người tu, rằng ông ấy ích kỷ và tự mãn. Tôi đã ôm cứng cách nghĩ trên và nói: “Là do bây giờ ông ấy đã có khả năng và không cần các vị giúp đỡ nữa!” Khi nói ra điều này tôi cảm thấy khá vui, như thể tôi đã đánh giá chính xác về ông Vương.

Sau khi phê phán và bình luận về ông Vương, cả ba chúng tôi quay ra tiếp tục làm việc của mình. Lúc này, tôi cúi người xuống để nhặt một số thứ. Khi đứng dậy, tôi bất chợt cảm thấy đau nhói ở ngực trái, và sau đó cảm thấy khó thở. Khi hít vào, tôi đau đến mức chỉ có thể thở nhè nhẹ.

Tôi không nói cho hai người kia biết chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng đi sang một căn phòng khác và ngồi xuống để phát chính niệm. Lúc đầu, tôi phủ nhận bức hại của cựu thế lực. Tôi không thể hít thở sâu khi phát chính niệm. Sau khi hít được một chút, tôi cảm thấy như thể mình đã hết hơi. Tình hình khá nghiêm trọng. Tôi tiếp tục phát chính niệm khoảng năm đến sáu phút. Nhận ra không có gì cải thiện, tôi chợt nhớ rằng mình nên hướng nội (đây là điểm hoá của Sư phụ). Sau đó tôi nhận ra rằng cả ba chúng tôi đã chỉ trích người khác sau lưng họ. Thay vì ngăn họ chỉ trích người khác, tôi lại vô tình tạo nghiệp bằng cách tham gia cùng họ.

Ngay khi nhận ra sai lầm của mình, tôi đã lập tức có thể thở bình thường trở lại. Sau khi xác nhận là mọi thứ đã quay lại bình thường, tôi đã nhanh chóng đứng dậy và quay lại tiếp tục làm việc. Sự việc này chỉ kéo dài khoảng 10 phút và hai học viên kia không thấy điều gì bất thường và tôi cũng không nói cho họ nghe.

Sự việc này đã trôi qua như vậy. Sau đó, tôi có chút sợ hãi khi nghĩ về tình huống khi ấy. Nếu Sư phụ không điểm hoá thì tôi sẽ không hướng nội, và có lẽ đã mất mạng!

Sư phụ giảng:

“Nghiệp’ hoặc ‘nghiệp lực’ là do người ta lầm lỗi ở đời này hoặc đời trước mà sinh ra, ví như từng sát sinh, từng bắt nạt ai đó, từng tranh đoạt lợi ích của ai, từng nghị luận sau lưng ai, từng không hữu hảo với ai, v.v., đều sẽ sinh ra nghiệp lực.” (Pháp Luân Công)

Trước khi bước vào tu luyện, khi trò chuyện với bạn bè hay đồng nghiệp, tôi rất thích nghe mấy chuyện thị phi, chẳng hạn như chuyện người này tiết lộ những thiếu sót của người kia. Tôi thấy thích thú khi nói chuyện về những người khác. Tôi thấy vui khi nghe ai đó bị người khác lăng mạ vì những hành vi sai trái của họ. Tất cả mọi người đều cười khi nghe những tin đồn mới.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, giờ tôi mới hiểu được rằng những việc như tán gẫu là xuất phát từ tâm tật đố. Nếu không tu khẩu, tôi sẽ tạo nghiệp và cấp đức cho người khác. Tuy nhiên, những vật chất xấu được hình thành từ những thói xấu này của tôi chưa được loại bỏ hoàn toàn và nó vẫn khởi tác dụng. Nhiều lần, tôi không biết rằng những gì mình đã nói và làm đều do bị những quan niệm người thường này dẫn động. Điều quan trọng nhất mà tôi nhận ra đó là tôi đã không nghiêm khắc đối đãi với bản thân mình như là một người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Chỉ khi mà hết thảy những gì bề mặt đã rốt ráo biến hoá xong hết, thì chư vị mới triệt để thoát ly khỏi con người. Nhưng trong quá trình tu luyện thì ý thức của bản thân mình cần phải minh bạch, [cần] tu bỏ đi những chỗ thiếu sót của mình, ức chế chỗ không tốt của bản thân, thanh lý những chỗ không tốt của bản thân; cần phải có ý thức không ngừng hướng thượng tiến lên, đó chính là tu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Tuy nhiên, cựu thế lực cũng đang cố gắng khai thác những sơ hở của chúng ta, hủy hoại học viên Đại Pháp và những sinh mệnh đang chờ được cứu.

Sư phụ đã chỉ ra:

“Chư vị không cần nghĩ tới chỗ lớn. Chư vị bảo ‘Tôi không có sai lầm gì lớn, rất kiên định với Pháp’. Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé. Là vì tu luyện là nghiêm túc, là vô lậu, chư vị tại những việc đó qua thời gian lâu mà không tu [vượt] qua, tuy là nhỏ, chư vị thời gian lâu không coi trọng, thì chính là sự việc rồi, cho nên rất nhiều người là vì thế mà ra đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc năm 2015)

Trong vài năm qua, quả thực có những đồng tu đã qua đời, điều này đã gây tổn thất cho Đại Pháp. Tôi hy vọng rằng mỗi chúng ta sẽ bước đi tốt trên con đường mà Sư phụ đã kéo dài ra cho chúng ta, cùng nhau đề cao, cộng đồng tinh tấn.

Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện; nếu có bất kỳ điều gì không phù hợp xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/29/370383.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/25/171636.html

Đăng ngày 04-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share