Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Sơn Đông, TrungQuốc

[MINH HUỆ 20-07-2018] Tháng 11 năm 2016, tôi nhận làm việc tại nhà ăn của một nhà máy điện tử của Hàn Quốc. Nhà máy này đã khai trương hoạt động được 20 năm. Tất cả nhân viên của căng tin đều là học viên Pháp Luân Công. Tôi là học viên thứ tư làm việc ở đó. Ông chủ người Hàn Quốc của tôi tin tưởng các học viên Pháp Luân Công và biết rằng chúng tôi không lấy tiền hay bất cứ thứ gì cho bản thân mình.

Một ngày tháng ba năm ngoái, một đồng nghiệp của tôi quên tắt đầu đánh lửa sau khi tắt công tắc ga chính. Ngày hôm sau, khi tôi bật công tắc ga chính, tôi cúi đầu xuống để bật đánh lửa thì một quả cầu lửa lớn phun ra do khí ga rò rỉ dưới đầu đánh lửa. Mặt tôi bị bỏng nặng, và quần áo của tôi cũng cháy rụi. Tôi thực sự có thể cảm thấy mặt mình đang cháy. Tất cả đồng nghiệp của tôi đều sợ chết khiếp.

Tôi bình tĩnh lại và gọi cho ông chủ của tôi. Ông ấy bị sốc khi nhìn thấy tình trạng của tôi. Tôi nói với ông ấy đừng lo cho tôi và tôi sẽ không đòi công ty phải bồi thường vì tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ ổn.

Tôi đội mũ bảo hiểm để che mặt và lái xe đạp điện của tôi về nhà. Ở nhà, tôi soi gương: toàn bộ khuôn mặt của tôi là một màu hồng; một mảnh da trên đầu đã cháy và rơi ra. Buổi chiều, mặt tôi chuyển sang màu vàng nhạt và bắt đầu sưng lên. Sáng hôm sau, mặt tôi sưng phồng đến mức tôi khó có thể thể mở mắt. Có những vết bỏng giộp sưng phồng trên mặt tôi. Ngày thứ ba, mặt tôi bắt đầu chuyển sang tím tái. Một người bạn của tôi ghé qua. Khi cô ấy nhìn thấy tình trạng của tôi, cô đã suýt khóc. Tôi nói với cô ấy: “Tôi sẽ ổn thôi. Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi.”

Tôi sống một mình. Tôi không nói cho con trai biết về vụ tai nạn. Vào ngày thứ tư, con trai tôi gọi cho tôi và nói với tôi rằng bạn cháu đang tới chỗ tôi bằng xe riêng. Cháu yêu cầu tôi đi cùng bạn cháu để giúp một số việc giấy tờ cho cháu. Tôi phải nói với cháu về vụ tai nạn và rằng tôi không thể ra ngoài. Tôi cũng nói cháu đừng lo lắng cho tôi.

Nhưng con trai tôi đã lo lắng và lái xe nhiều giờ đồng hồ tới nhà tôi đêm hôm đó. Lúc đó, các nốt phỏng giộp trên mặt tôi đã bắt đầu lên vảy và trông tôi khá tệ. Cháu đã rất buồn và khóc khi nhìn thấy tôi. Cháu đề nghị tôi tới bệnh viện và lo lắng về việc để lại sẹo vĩnh viễn. Tôi đảm bảo với cháu rằng tôi sẽ ổn và bảo cháu hãy tôn trọng quyết định của tôi.

Con trai tôi rời đi vào ngày hôm sau nhưng thường xuyên gọi điện thoại để kiểm tra tình trạng của tôi. Vào ngày thứ tám, cháu lại đến thăm tôi. Cháu kinh ngạc khi nhìn thấy tôi: các vảy trên mặt tôi đã hầu như biến mất hoàn toàn; da tôi đã phục hồi; làn da của tôi thật tuyệt và trong tôi thật tuyệt vời. Cháu không ngừng nói: “Qủa là điều kỳ diệu!”

Tôi đã trở lại làm việc sau đó.

Tôi cảm ân vô hạn trước sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tôi đã không cảm thấy đau nhiều trong toàn bộ quá trình phục hồi của mình, ngoại trừ một số khó chịu ban đầu. Trong quá trình phục hồi, tôi có thể cảm thấy Pháp Luân đang chữa lành vết thương trên mặt tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi để tôi không phải chịu đựng nhiều. Tôi chân thành cảm ơn Sư phụ vì sự từ bi của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/20/370955.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/9/171449.html

Đăng ngày 19-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share