Bài viết của một học viên tại Trung Đông
[MINH HUỆ 03-8-2018] Tôi tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp năm 2011 và trở thành đệ tử Đại Pháp vào năm 2013. Tôi là một bác sỹ tâm lý và đã giúp nhiều người, đặc biệt là những đứa trẻ vị thành niên và những phụ nữ vượt qua nhiều vấn đề mà họ gặp phải trong cuộc sống thông qua những buổi tư vấn tâm lý.
Tôi rất vui khi thấy bệnh nhân của mình có thể giải quyết được khúc mắc của họ sau khi được tôi tư vấn. Nhưng qua một thời gian, họ quay trở lại với vấn đề khác và họ lại bị giằng xé bởi những nỗi đau khác, đang phải chịu đựng và đang cần được giúp đỡ.
Tôi thấy rằng họ thiếu một thứ gì đó có thể dẫn dắt họ đi đúng hướng trong cuộc sống. Nếu họ có một ý chí mạnh mẽ thì nó có thể giúp họ vượt qua những vấn đề trong cuộc sống, họ sẽ dễ dàng hơn khi vượt qua những gì mà họ coi là khổ nạn.
Tôi nhận ra rằng lý thuyết về khoa học và tâm lý là không đủ. Tôi cố gắng chỉnh lý những quan niệm sai lầm của họ và hướng họ nhìn nhận vấn đề dưới một giác độ khác, nhưng vẫn còn thiếu một nền tảng vững chắc để làm cơ sở.
Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp giảng:
“Chư vị đều biết rằng cuốn sách này không phải là một cuốn sách bình thường, Nó là Pháp. Xã hội nhân loại chúng ta cũng có các loại luật pháp khác nhau, lý luận khác nhau, cũng có các học thuyết khác nhau, nhưng tôi nói với chư vị rằng chúng đều là những thứ của con người, là những thứ của con người tại tầng xã hội người thường. Mà [những điều] tôi dạy chư vị hôm nay siêu xuất rất xa mọi học thuyết và phương pháp của người thường nơi xã hội nhân loại.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ Quốc)
Sư phụ cũng giảng:
“Chúng ta thông qua tu luyện thời gian lâu như thế thì mọi người cũng biết rồi, rằng Pháp này Ông tuyệt không phải một loại lý luận nào đó ở xã hội người thường. Chư vị giở ra xem tất cả tri thức nhân loại xưa và nay cũng như trong và ngoài nước thì cũng tìm không được.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân)
Tôi may mắn đã tìm được điều tôi cần sau khi bắt đầu học Pháp. Hễ tôi có chính niệm khi đối mặt với nghịch cảnh, tôi thấy mình như một thuyền trưởng. Tôi không sợ giông bão ngoài khơi, tôi tràn đầy thanh tĩnh và tự tin rằng mình sẽ vượt qua bất cứ khổ nạn nào trên con đường của mình.
Tôi quyết định gìn giữ và củng cố quan điểm và giác độ mà tôi đắc được từ những pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp, và áp dụng khi đối mặt với những thăng trầm trong cuộc sống.
Tôi đã được thọ ích từ Pháp Luân Đại Pháp, và một số bệnh nhân của tôi cũng đã có được điều tương tự sau khi tôi trò chuyện với họ về điều ấy. Bây giờ mọi người biết rằng họ không nên dùng tư duy logic thông thường của con người để đối đãi với mọi việc, bởi vì người thường sống là dựa vào cảm xúc. Dục, sắc, tranh đấu, lợi ích cá nhân và những thứ tương tự, tất cả đều là chấp trước dẫn đến những bất ổn trong tâm trí, những sự chịu đựng, những khó khăn và bệnh tật. Một người tu luyện cần phải tu bỏ và thanh lý những điều này, coi nhẹ và ít để tâm vào những vấn đề của người thường.
Sư phụ giảng:
“chỉ khi chư vị đề cao tâm tính, thì tâm chư vị mới có thể đạt được vô vi thanh tịnh; chỉ khi chư vị đề cao tâm tính, thì mới đồng hoá với đặc tính vũ trụ chúng ta; vứt bỏ các chủng dục vọng, tâm chấp trước và những thứ bất hảo của con người, thì chư vị mới bài xuất khỏi thân thể chư vị những thứ không tốt, chư vị mới có thể nổi lên trên.” (Chuyển Pháp Luân)
“Thoải mái không bệnh duy nhất mà chư vị [có thể] tìm thấy, có thể đạt được mục đích giải thoát thật sự, chỉ có ‘tu luyện’!” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi hy vọng rằng mọi học viên sẽ thành công trong tu luyện, và tôi sẽ tinh tấn trên con đường tu luyện của mình. Tôi cũng mong muốn được Tạ ơn Sư phụ từ bi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/3/84-371596.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/6/171416.html
Đăng ngày 18-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.