Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-07-2018] Khi mẹ tôi được chẩn đoán bị hoại tử ruột, tôi gợi ý bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì pháp môn đã chữa khỏi bệnh dạ dày của tôi. Ban đầu, bác sỹ phẫu thuật không lạc quan về tình trạng của bà, vì ruột của bà bị nhiễm trùng nặng. Tuy nhiên, bà đã có thể hồi phục nhanh chóng nhờ Pháp Luân Đại Pháp.
Khổ nạn của mẹ tôi
Mẹ tôi, 75 tuổi, được chẩn đoán bị hoại tử ruột, khiến bà vô cùng đau đớn và bị huyết áp cao. Trên 90% bệnh nhân hoại tử ruột chết trong quá trình phẫu thuật. Bởi vì vi khuẩn rất dễ lây nhiễm, bệnh nhân sau phẫu thuật thường có thể bị tái phát.
Tôi nói với mẹ tôi rằng khả năng bà phục hồi sẽ rất mong manh, vì vậy chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được bà. Tôi đề nghị bà liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi nói rằng bà sẽ ổn miễn là bà tin rằng Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, có thể giúp bà.
Trước khi phẫu thuật, bà đã hứa sẽ liên tục niệm như vậy.
Sau ca phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật xuất hiện với đoạn ruột non đen, hoại tử, dài khoảng nửa mét. Bác sỹ cho chúng tôi xem ca phẫu thuật được tiến hành như thế nào trên điện thoại của ông, sau đó nói với chúng tôi: “Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng chỉ có Thần Phật mới quyết định liệu bà ấy có thể sống sót hay không. Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên. Bởi vì dạ dày của bà ấy rất bẩn, nó có thể dễ dàng tái nhiễm. Nếu nhiệt độ của bà ấy vượt quá 38,5 độ C, nó sẽ là một vấn đề lớn.”
ỹTrước sự ngạc nhiên của chúng tôi, mẹ tôi đã hồi phục rất nhanh. Tinh thần của bà rất tốt, và các bác sỹ và y tá rất mừng cho bà. Khi bà trở lại bệnh viện một tuần sau đó để kiểm tra, bà đã chân thành cảm ơn các bác sỹ đã cứu mạng bà.
Tuy nhiên, bà không một lời nào nói đến lòng biết ơn của bà đối với Sư phụ Lý. Tôi nhận ra rằng đó là lỗi của tôi vì tôi không kể cho bà về tỷ lệ tử vong cao đối với những người tiến hành loại phẫu thuật như của bà. Chẳng bao lâu, cơn sốt của bà trở lại, và lần này, tình hình trở nên nghiêm trọng.
Mẹ tôi bị đưa đến phòng cấp cứu, và khi tôi nhìn thấy bà trong bệnh viện, trông bà tuyệt vọng và vô vọng. Hai anh trai của tôi trông thiểu não, như thể mẹ chúng tôi đã chết rồi. Chi phí sẽ rất tốn kém – mặc dù chúng tôi biết rằng không có thuốc nào có thể chữa trị cho bà. Đối với họ, mẹ chúng tôi lần này đã không còn hy vọng sống sót.
Tôi yêu cầu các bác sỹ tăng liều kháng sinh, nhưng họ nói với tôi: “Chúng tôi đã cho bà ấy những gì tốt nhất mà cơ thể của bà có thể chịu đựng được. Quá nhiều sẽ đầu độc bà ấy. Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì với cơn sốt cao – tất cả đã lên đến hạn độ cực điểm rồi.”
Tôi biết rằng y học hiện đại có giới hạn, nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên khi thấy các bác sỹ dễ dàng từ bỏ những bệnh nhân như mẹ tôi.
Thay vì đổ lỗi cho các bác sỹ, tôi nói với họ: “Được rồi, vậy tôi sẽ nhờ Sư phụ Lý giúp đỡ vì tôi là một học viên Pháp Luân Công.”
Tôi bắt đầu nói chuyện với mẹ tôi.
“Bác sỹ phẫu thuật nói với con rằng tỷ lệ tử vong của ca phẫu thuật này là rất cao. Các bác sỹ đã nói rằng, dựa trên tình trạng của mẹ bây giờ, họ không lạc quan về kết quả cuộc phẫu thuật có thể giúp được gì ngay cả khi mẹ qua được – con đã không thể tự mình nói với mẹ về việc này trước đây” – tôi nói.
“Tuy nhiên, mẹ đã hồi phục nhanh chóng sau khi phẫu thuật. Mẹ cảm ơn các bác sỹ, nhưng mẹ không cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý dù chỉ một lần. Mẹ tin rằng đó chính là nhờ các bác sỹ đã cứu mẹ, nhưng tuổi thọ của một người là đã được định sẵn. Các bác sỹ chỉ có thể chữa trị một số bệnh nhất định, nhưng họ không thể kéo dài cuộc sống của một ai đó. Nếu mẹ vẫn muốn tin vào Sư phụ Lý, đừng nản chí. Các số liệu thống kê sẽ không đúng với mẹ nếu mẹ thực sự chân thành tin vào Sư phụ Lý.”
Bà đã xin lỗi Sư phụ, và bắt đầu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà dần dần bình tĩnh lại, và tôi cũng niệm cùng bà.
Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ của bà trở lại bình thường. Tuy nhiên, anh tôi nói rằng nhiệt độ thường giảm xuống vào buổi sáng. Tôi có thể nói rằng tín tâm vào Sư phụ của mẹ tôi bắt đầu dao động khi nghe điều đó, vì vậy tôi đã hướng nội và thấy rằng tôi đã cầu xin Sư phụ Lý cứu mẹ và kéo dài cuộc sống cho bà. Đã đến lúc tôi phải loại bỏ suy nghĩ đó. Phước lành mà một người có thể nhận được phụ thuộc vào chính niệm của chính họ.
Tín tâm của mẹ tôi
Anh trai cả của tôi rời khỏi bệnh viện ngay sau khi nhiệt độ của mẹ tôi giảm xuống. Anh nói rằng huyết áp của anh sẽ tăng vọt nếu anh vẫn còn ở đó thêm nữa.
Mọi người quyết định đưa mẹ tôi về nhà vì chi phí quá đắt đỏ. Họ đã ký kết miễn trừ trách nhiệm của bệnh viện, nhưng chúng tôi đã phải hoãn kế hoạch, vì vết mổ của mẹ chúng tôi lại bị nhiễm trùng một lần nữa.
Anh trai cả của tôi chỉ tỏ ra lo lắng trên điện thoại, và người anh trai thứ hai của tôi rời đi sau khi anh bị ngộ độc thực phẩm. Chỉ có chồng tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, và tôi ở lại để chăm sóc mẹ tôi suốt ngày đêm.
Tình hình tài chính của chúng tôi không tốt lắm do chúng tôi đã phải chịu đựng sự bức hại trong thời gian dài vì đức tin của chúng tôi với Đại Pháp, vậy nên chúng tôi không có tiền để thuê một người chăm sóc. Chồng tôi phải đi làm vào ban ngày, và anh ấy cũng phải chăm sóc các con. Chúng tôi còn phải chăm sóc người cha nằm liệt giường của mình.
Miễn là vẫn còn một tia hy vọng cho mẹ tôi, tôi quyết tâm giúp bà. Đối với một người bình thường, điều này sẽ là quá áp lực, nhưng chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi có thể vượt qua mọi khó khăn.
Bụng mẹ tôi bị nhiễm trùng dưới đường phẫu thuật lớp thứ hai. Một lượng lớn mủ và máu đen chảy ra từ hai lớp mỡ dưới bụng. Bà lại một lần nữa chán nản, nhưng chồng tôi và tôi tiếp tục an ủi bà và khích lệ bà tin vào Sư phụ và Đại Pháp.
Một học viên Đại Pháp, bạn học đại học của tôi, đã đến để đọc cho bà nghe những câu chuyện về những người đã khỏi bệnh sau khi tu luyện Đại Pháp. Tín tâm của mẹ tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp đã được củng cố. Mỗi buổi sáng, bà sẽ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo.” Bà sẵn lòng lắng nghe các bài giảng của Sư phụ Lý và nói rằng bà sẽ luyện công khi bà có thể đi bộ.
Chồng tôi và tôi thay phiên nhau chăm sóc cho bà. Chúng tôi ngủ trên sàn xi măng vào ban đêm để ở gần bà. Bà lắng nghe những bài giảng của Sư phụ với một nụ cười trên khuôn mặt; các bác sỹ và y tá đều khuyến khích bà tiếp tục lắng nghe.
Dần dần bà đã có đủ sức khỏe để tự ăn, lượng mủ và máu chảy ra cũng đã giảm đi. Một tháng sau, bà được xuất viện.
Mẹ tôi ở nhà
Thấy tôi mệt mỏi và lo lắng, chồng tôi đã cố gắng giúp tôi ngay sau khi anh ấy đi làm về. Chúng tôi rửa sạch vết thương của bà và chất thải cơ thể của bà, đảm bảo rằng ruột của bà sẽ không bị nhiễm trùng lần nữa.
Trong nhiều tháng, chồng tôi không chỉ kiên trì giúp đỡ người cha 80 tuổi của tôi tự tắm rửa và chăm sóc bản thân mà còn lau chùi cái ghế của mẹ tôi, việc mà các anh trai tôi chưa bao giờ làm.
Bố mẹ tôi cảm động sâu sắc – họ hiểu tại sao tôi lại rất tốt với họ, nhưng thật khó để tin rằng con rể của họ lại làm nhiều việc vì họ đến vậy. Tôi nói với bố mẹ tôi rằng đó tất cả là nhờ những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp! Chúng tôi sẽ không thể chu toàn tất cả những công việc khó khăn này nếu chúng tôi không phải là những người tu luyện Đại Pháp. Bố mẹ tôi đã rất biết ơn.
Căn hộ của chúng tôi thì nhỏ, vì vậy khi mẹ tôi có thể đi lại được, bà đã về nhà. Sáu tháng sau, khi bà quay trở lại bệnh viện để phẫu thuật đợt thứ hai, chồng tôi và tôi lại một lần nữa chăm sóc bà không quản khó khăn. Anh trai thứ hai của tôi rất bực bội, và anh trai cả của tôi phàn nàn về chi phí, vì vậy chúng tôi đảm nhận trách nhiệm chăm sóc cho bố mẹ và không nói với các anh của tôi về chi phí y tế của mẹ tôi, để không làm họ cảm thấy tồi tệ.
Phản ứng của gia đình tôi
Các anh trai và các chị dâu của tôi đã thay đổi thái độ đối với chúng tôi sau khi chứng kiến chúng tôi chăm sóc bố mẹ tốt như thế nào và sự phục hồi nhanh chóng của mẹ tôi. Họ không còn coi thường chúng tôi vì chúng tôi nghèo nữa.
Vợ của anh trai cả của tôi đã thuyết phục cả gia đình chị ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Chị ấy nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp quả là vị tha. Không có gì lạ khi nhiều người trên thế giới vẫn tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, bất chấp cuộc bức hại nghiêm trọng đến mức nào. Mọi người có thể nói ai là người tốt, và ai là người xấu. ”
Chị cũng hiểu rằng mục đích của ĐCSTQ là tiêu diệt đạo đức và văn hóa truyền thống của Trung Quốc, cuối cùng nó sẽ dẫn đến sự hủy diệt nhân loại. Chị hối hận vì đã không giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn khi chúng tôi bị bức hại.
Niềm tin của mẹ tôi đối với Đại Pháp và Sư phụ Lý đã trở nên mạnh mẽ hơn. Bà lắng nghe các bài giảng Pháp của Sư Phụ và nói rằng bà sẽ theo Sư Phụ suốt quãng đời còn lại của bà.
Chúng tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/11/370800.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/16/171132.html
Dịch ngày 08-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.