Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 20-12-2017] Tôi nóng tính và thường xuyên cãi nhau với chồng. Đã có lần tôi không kiểm soát được tính khí của mình, đến nỗi tôi đã đập vỡ cái bàn ăn tối. Đôi khi tôi còn cầm dao hăm dọa chồng. Tôi thực sự không có ý định làm tổn thương bất cứ ai, nhưng những người hàng xóm và họ hàng của chúng tôi đã bỏ đi khi tôi bắt đầu tức giận.

Mọi chuyện đã thay đổi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 1998. Mặc dù đã hai mươi năm trôi qua, mỗi khi nghĩ về mình đã cư xử tệ như thế nào, tôi cảm thấy xấu hổ. Bây giờ tôi là một người hoàn toàn khác.

Ở đây tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Loại bỏ nghiệp lực

Một vài ngày sau khi bước vào tu luyện, tôi bắt đầu thấy các triệu chứng của bệnh tật. Một ngày nọ sau khi từ điểm luyện công về nhà, chân trái của tôi đột nhiên trở nên tê liệt và tôi gặp khó khăn khi đứng thẳng. Lúc đầu tôi lờ đi, nhưng rồi dần dần nó trở nên tệ hơn. Các học viên khác khẳng định với tôi rằng mọi thứ đều ổn, và nghiệp đó đang được loại bỏ khỏi cơ thể tôi. Một vài ngày trôi qua, nhưng tình hình không khá hơn. Chân trái của tôi mất hầu hết cảm giác, và tôi cũng thường bị ngã.

Sau một tháng, chân trái của tôi bé hơn hẳn so với chân phải. Hoảng sợ, tôi đến bệnh viện, và được biết là mình bị nhược cơ. Các dây thần kinh bị tổn thương, và cơ của tôi bị đang bị teo đi. Các bác sĩ nói rằng không có cách điều trị và cho tôi về nhà. Họ nói rằng tôi sẽ không thể quỳ hoặc cúi xuống, và tôi nên tránh để bị cảm lạnh.

Không muốn chấp nhận những gì đã xảy ra, tôi đã thử tất cả các loại liệu pháp, nhưng không có tác dụng. Tôi mặc quần áo mùa đông rất dầy vào những ngày hè nóng nhất.

Khi các học viên khác đề nghị tôi đến luyện công cùng với họ, tôi trở nên tức giận và hét lên, “Nếu tôi luyện thêm bất cứ bài công pháp nào, thì tôi sẽ bị liệt!” Hầu hết những người hàng xóm của tôi đều biết về tình trạng của tôi, và một số người có suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp.

Tôi trở nên chán nản, vì vậy chồng tôi đưa tôi đến nhà bố mẹ chồng cho khuây khỏa. Hóa ra cả hai bố mẹ anh đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi họ nghe nói rằng tôi đã ở đó, một số học viên ở vùng này đã đến nhà bố mẹ chồng tôi để học Pháp. Khi họ đọc Pháp, lúc đầu tôi không muốn nghe. Tuy nhiên, dần dần, những từ đó đã đi vào tâm tôi. Sau một thời gian, tôi hiểu rằng Sư phụ loại bỏ hầu hết nghiệp lực cho các học viên, nhưng để lại một chút để chúng ta tu luyện. Tôi quyết định tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trở lại tu luyện

Đó là mùa đông và nhiều học viên đã tập trung tại điểm luyện công. Khi đến lúc ngồi đả tọa, tôi ngồi xuống đất. Mặc dù tôi vẫn nghĩ rằng tôi bị nhược cơ, tôi đã mặc những chiếc quần mỏng vì sẽ rất khó ngồi ở thế song bàn với những chiếc quần dày. Mặt đất rất lạnh. Một học viên nhường ghế của cô ấy cho tôi, và những người khác bảo tôi đừng ngồi song bàn nếu chân bắt đầu đau.

Tôi tin Đại Pháp rất huyền diệu, và rằng mình sẽ ổn. Với tín tâm vững chắc vào Sư phụ và ước muốn chân tu của mình, tôi dễ dàng hoàn thành bài tĩnh công. Trong vòng vài ngày, Sư phụ đã loại bỏ tất cả nghiệp lực đã giầy vò tôi trong một năm.

Không lâu sau, cả hai chân đều bình thường và nhiều người chứng kiến phép màu này. Sau khi tận mắt chứng kiến, họ bắt đầu nói những điều tốt đẹp về Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng tôi bắt đầu tu luyện

Điều tuyệt vời tiếp theo đã xảy ra là tôi đã có thể kiềm chế được tính nóng của mình và nghĩ về tác động của những lời tôi nói có thể có ảnh hưởng đối với những người khác. Tôi trở thành một người dịu dàng.

Thật không may, chồng tôi có nhiều thói quen xấu. Anh không bao giờ về nhà ăn tối, và uống rượu hàng ngày. Dường như tất cả bạn bè của anh đều từ tầng lớp thấp nhất của xã hội, và hàng ngày anh giao du và uống với họ. Anh cũng lợi dụng chức vụ của mình để bắt nạt chủ nhà hàng và tống tiền họ.

Nhìn lại, giờ đây tôi nhận ra đó là cơ hội để đề cao tâm tính của mình. Nhưng tôi đã không học Pháp đủ để nhận ra điều này. Tôi đã cố gắng giải thích cho chồng, nhưng nó không có tác dụng. Từ việc học Pháp, tôi nhận ra rằng mình có thể làm những điều xấu đối với anh trong kiếp trước, và tôi nợ anh ấy. Sau khi tôi nhận ra điều này, tôi cảm thấy một làn sóng từ bi đối với chồng. Tôi không còn ghét anh nữa. Nhưng nhìn anh càng xuống dốc, tôi cảm thấy buồn. Tôi biết rằng anh đã tạo rất nhiều nghiệp, và chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể giúp anh.

Tôi đã cố thuyết phục anh tu luyện. Khi tôi cố gắng đối xử tốt với anh, anh đã nguyền rủa tôi và hét lên, “Đừng giả dối!” Tôi cảm thấy rằng mình đã bị đối xử rất tệ. Sau khi có thể hướng nội, tôi nhận ra rằng rất nhiều hành xử của mình lệch khỏi Pháp. Mặc dù không tôi muốn anh tu luyện là không sai, nhưng tôi nhận ra rằng cách tiếp cận của tôi là sai. Tôi tự xem xét làm thế nào có thể làm tốt hơn.

Một hôm, tôi đọc Pháp của Sư phụ:

“Trước kia chúng ta cho dù làm bất kể việc gì, mọi người đều nghĩ: Mình phải làm thế nào học Pháp cho tốt, mình làm thế nào để làm công tác cho Đại Pháp, mình làm thế nào để có thể đề cao, mình làm thế nào để có thể thực thi tốt hơn nữa; cứ luôn cảm thấy là đang học Đại Pháp, chứ không phải một thành viên đang ở trong Đại Pháp. Sau khi trải qua một năm này, tôi phát hiện mọi người đều hoàn toàn thay đổi rồi, chư vị đã không còn cách nghĩ như ban đầu nữa. Cho dù làm gì cho Đại pháp, cho dù chư vị đang làm gì, chư vị đều đặt bản thân mình vào trong Đại Pháp, chứ không còn suy nghĩ rằng mình mong muốn làm chút gì đó cho Đại Pháp, mình muốn đề cao ra sao như ban đầu nữa.” (“Giảng Pháp Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000]”)

Pháp của Sư phụ đã giúp tôi tìm ra một giải pháp. Tôi nhận ra rằng mình nên tự đồng hóa với Pháp một cách vô điều kiện. Tôi nhận ra rằng anh đã từ chối lòng tốt của tôi vì nó có điều kiện. Tôi đã truy cầu – tôi muốn anh thay đổi. Vì vậy, mặc dù trên bề mặt tôi đối xử tốt với anh, tôi tốt vì có chấp trước mạnh.

Sau khi nhận ra điều này, tôi thôi không chú ý đến cách cư xử của anh ấy. Tôi biết rằng mình có trách nhiệm phải hành xử như một học viên và đo lường mọi lời nói và hành xử theo các tiêu chuẩn của Pháp.

Khi tôi đề cao và làm những gì mình nên làm, chồng tôi đã thay đổi. Thực ra, anh đã bắt đầu tu luyện, và là một học viên tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/20/358095.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/19/171175.html

Dịch ngày 03-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share