Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2018] Khi tôi rời khỏi nhà một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2016, hai cảnh sát mặc thường phục đã tóm lấy tôi và đẩy tôi vào một chiếc xe tải. Một trong hai người họ đã đạp lên lưng tôi.

Họ đưa tôi tới đồn cảnh sát trước rồi sau đó chuyển tôi tới một trại tạm giam vào sáng sớm hôm sau. Tôi bị giữ ở đó trong hơn ba tháng trước khi bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức, nơi tôi đã bị giam giữ trong 18 tháng.

Bị tra tấn

Tôi bị đưa vào “đội đào tạo nhóm” ngay khi tôi vừa đến trại lao động cưỡng bức. Một loạt các cuộc tra tấn đã được thực hiện.

Trước tiên, họ bảo tôi viết cam kết bất tu luyện. Tôi đã từ chối. Một nữ cảnh sát đã tát vào mặt tôi. Sau đó tôi bị treo lên, bị trói và bị đánh đập. Lính canh sốc điện vào đầu, mặt và cổ tôi bằng dùi cui điện. Sau đó, dùi cui điện được đưa vào miệng tôi và sốc liên tục.

Cơn đau không thể diễn tả được. Do vậy tôi không chịu đựng nổi trước những yêu cầu của họ và đã viết cam kết bất tu luyện, đã thực hiện một hành động mà một đệ tử Đại Pháp không bao giờ nên làm là tuyên bố rằng tôi sẽ từ bỏ tu luyện. Tôi cảm thấy hổ thẹn khi đối diện với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã khóc trong cay đắng vì hối hận.

Tôi đã bị bức hại nặng nề, và các lính canh lo ngại rằng tay tôi sẽ bị liệt do bị tra tấn. Do vậy họ đã cho tôi được trị liệu theo dạng Thôi Nã (một liệu pháp y học cổ truyền của Trung Quốc) hàng ngày và thực hiện một số bài tập tay.

Các cơ và xương tay của tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng và tôi không thể duỗi thẳng được. Tôi đã khóc cay đắng khi luyện công. Lính canh hành hạ tôi, nói rằng tôi như một đứa trẻ khóc vì đau đớn. Trên thực tế, tôi không khóc vì đau mà vì tôi cảm thấy mình tội lỗi và hổ thẹn với Đại Pháp. Tôi đã làm nhơ nhuốc con đường tu luyện của mình. Tôi đã khóc trong tuyệt vọng. Tất cả là do cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Lao động nặng nhọc và chiến thuật lừa đảo

Sau đào tạo nhóm, tôi bị đưa đi lao động khổ sai. Công việc triền miên và khó nhọc hàng ngày. Nếu tôi không hoàn thành công việc được giao tôi phải tiếp tục làm việc khi tôi trở về buồng giam, nhiều khi làm tới tận nửa đêm.

Ngày hôm sau tôi vẫn phải làm theo kế hoạch công việc. Chúng tôi phải lao động trong hơn 14 giờ mỗi ngày, và thường xuyên làm hơn thế. Sức khỏe chúng tôi suy kiệt và tất cả các học viên đều muốn rời khỏi nơi tối tăm đó. Cảnh sát cũng biết điều đó, và do vậy họ đã đưa ra một chính sách mới cho phép các tù nhân được giảm thời gian giam giữ trong trại lao động.

Đây là cách mà chính sách này vận hành: nếu một học viên trả 300 Nhân dân tệ, bản án của học viên đó có thể giảm 10 ngày, và học viên đó cũng có thể được nhận giấy phép để làm việc gì đó nhẹ nhàng hơn, như là nấu ăn. Các học viên không kiên định đã trả tiền, nhưng đó chỉ là một số rất ít học viên.

Bởi vì quá ít người tham gia vào chính sách mới này nên sau đó họ nói rằng nếu một người trả 200 Nhân dân tệ, thời gian của người đó sẽ được giảm 10 ngày. Một vài học viên nữa đã đồng ý trả tiền.

Tôi nghĩ: Việc này có hợp pháp không? Ngay lập tức, lời giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Mục đích là học xong công của ông, thì đã là người của ông, chư vị phải tham gia lớp [học] của ông, học những điều của ông ấy. Mục đích là kiếm tiền của chư vị; không ai học thì ông không kiếm được tiền.” (Trích Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Bây giờ tôi đã hiểu. Không chỉ việc họ lấy tiền, mà họ cũng cho người ta chứng nhận giả. Họ đang cố gắng dụ dỗ các học viên bằng ý tưởng giảm thời gian – một biện pháp lừa đảo để chúng ta đi theo họ, lừa chúng ta rơi vào cái bẫy của họ.

Chúng tôi không phạm tội và không đáng bị giam giữ. Đây là một cách bức hại khác! Thông qua thảo luận với một số học viên, chúng tôi đã thống nhất rằng chúng tôi sẽ không trả bất kỳ khoản tiền nào để mua án ngắn hơn.

Sư phụ gia trì cho chính niệm của chúng tôi để phủ nhận bức hại

Cuộc tra tấn man rợ đang diễn ra làm tôi sợ hãi. Khi tôi thiếu chính niệm và không biết cách phủ nhận bức hại, tôi đã làm theo yêu cầu của họ. Tôi đã làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp không nên làm.

Mặc dù trên bề mặt tôi vẫn bình tĩnh và nói những điều đúng đắn với lính canh, trong tâm tôi biết rằng tôi đang bước trên con đường mà cựu thế lực an bài. Tôi cảm thấy rối bời và lo lắng.

Sư phụ biết rằng tôi muốn phủ nhận bức hại, do vậy tôi đã có biểu hiện giả tướng của nghiệp bệnh. Huyết áp của tôi tăng cao và nhịp tim tôi nhanh một cách bất thường. Lúc đầu tôi cảm thấy khá e dè, nhưng tôi đã có thể phủ nhận từng điều nhỏ một. Tôi từ chối viết “Báo cáo tuần” và không tham gia vào bất kỳ “cuộc kiểm tra” nào của họ. Lúc đầu, đó chỉ là một bước nhỏ, nhưng tôi dần dần trở nên tự tin hơn khi tâm sợ hãi của tôi giảm dần.

Tất cả các đệ tử Đại Pháp đều bị kiểm tra trước khi được thả. Tôi nói với viên sỹ quan làm nhiệm vụ rằng tôi sẽ không tham gia cuộc kiểm tra. Vài ngày sau, lại đến phiên trực của cô ấy. Cô ấy đưa tôi tới một nơi lưu trữ tài liệu cũ và nói: “Hiện giờ bà là người có tuổi. Tôi thực sự không muốn bà phải chịu đựng ở đây. Do vậy tôi đã viết báo cáo cho bà, và bà phải cảm ơn tôi.” Tôi biết rằng nếu tôi cảm ơn cô ấy tôi sẽ thừa nhận cựu thế lực và đó chỉ là một hình thức lừa dối khác.

Tôi nghiêm nghị nói với cô ấy: “Tôi cảm ơn cô vì đã không muốn thấy tôi phải chịu đựng, nhưng tôi không thừa nhận những gì cô viết cho tôi.”

Cô ấy giận dữ nói: “Bà không thừa nhận nó ư? Được rồi, rồi bà xem”

Tôi giữ vững chính niệm. Nó giống như một cuộc chiến lớn giữa chính tà đang diễn ra. Nếu tôi buông lơi, tôi sẽ bị sa bẫy.

Khổ nạn có thể chấm dứt khi chúng ta tín Sư tín Pháp

Tôi thường nghĩ về lý do tại sao tôi vẫn bị bức hại. Một ngày nọ, đoạn Pháp này xuất hiện trong tâm trí tôi:

“…hồi [tôi] dạy ở lớp học tại Vũ Hán có một học viên như thế, một cậu thanh niên ba mươi tuổi. Tôi vừa giảng bài này trên lớp xong, cậu này về nhà ngồi đả toạ, lập tức [nhập] định. Định trụ lại xong, đột nhiên nhìn thấy bên này xuất hiện Phật A Di Đà, bên kia xuất hiện Lão Tử. Đó là điều cậu ấy nói trong tâm đắc thể hội. [Họ] xuất hiện xong, [đưa mắt] nhìn cậu ấy mà không nói gì cả, rồi ẩn đi [biến mất]. Lại xuất hiện Bồ Tát Quán Âm, trong tay cầm chiếc bình; từ chiếc bình ấy bay ra một làn khói trắng. Cậu này đang ngồi đó đả toạ, nhìn thấy thật rõ ràng; cậu ta rất cao hứng. Lập tức [làn khói] hoá thành một số mỹ nữ, mỹ nữ ấy là những phi thiên bay lượn, trông nhất mực xinh đẹp. Nhảy múa cho cậu ta, những vũ điệu trông thật khả ái! Cậu này tự nghĩ: ‘Mình luyện công nơi này, Bồ Tát Quán Âm thưởng tặng cho mình, hoá mấy cô mỹ nữ cho mình coi, mấy cô phi thiên bay lượn nhảy múa cho mình’. Đúng lúc cậu ta nghĩ cao hứng nhất, thì lập tức những mỹ nữ kia [trở nên] không mặc chút gì, thực hiện một số động tác, đến vịn cổ ôm lưng. Tâm tính của học viên chúng ta đề cao rất nhanh, lúc ấy cậu thanh niên liền cảnh giác, điều mà cậu ấy nghĩ đến trước nhất là: ‘Tôi không phải người bình thường, tôi là người luyện công; các vị chớ đối xử với tôi như thế; tôi là [người] tu Pháp Luân Đại Pháp’. Niệm đầu vừa xuất khởi, “xoẹt” [một cái] lập tức tất cả đều biến mất; nguyên [chúng] là huyễn hoá mà thành.” (Trích Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Sáu)

Từ đoạn Pháp này tôi đột nhiên ngộ ra một nghĩa khác. Trại lao động cưỡng bức cũng là một giả tướng xuất hiện để lừa dối chúng ta, và tất cả những gì mà họ yêu cầu chúng ta làm là giả và được diễn hóa để khảo nghiệm chúng ta. Cái gọi là cam kết bất tu luyện mà các học viên nộp cho Phòng 610 để được thả sớm cũng xuất hiện để lừa dối chúng ta. Tôi đã thấy một số học viên mới viết xong cam kết bất tu luyện khóc một cách cay đắng. Nếu trại lao động cưỡng bức là một giả tướng xuất hiện để lừa gạt chúng ta, tôi chắc chắn là không nên viết cam kết bất tu luyện.

Khoảng gần dịp Tết Nguyên đán tôi sắp được thả. Lại một lần nữa, viên sỹ quan lo ngại thúc giục chúng tôi viết cam kết bất tu luyện. Một lính canh gọi từng người vào phòng cô ấy để hoàn thành và từng học viên một đã ký cam kết bất tu luyện.

Tôi là người cuối cùng bị gọi vào phòng của cô ấy. Cô ấy nói rằng cam kết bất tu luyện là một chỉ thị từ Phòng 610 và nếu tôi không ký nó tôi không thể về nhà.

Pháp của Sư phụ lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi nói với cô ấy: “Đừng đối xử với tôi như vậy. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Cô ấy nói: “Thật vô ích khi nói với tôi điều này.” Nhưng tôi đã nhanh chóng bảo cô ấy rằng nó rất hữu ích. Cô ấy hỏi tôi: “Vậy hãy nói cho tôi biết khi nào điều này (cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp) chấm dứt ?”

Tôi đáp: “Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc. Tôi không biết khi nào nó sẽ kết thúc, chỉ Sư phụ của tôi biết.”

Cô ấy nói: “Nếu bà tiếp tục có thái độ như thế này, thậm chí ngay cả sau khi tôi nghỉ hưu bà vẫn sẽ ở đây.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ không ở lại mà tôi sẽ rời khỏi trại lao động.

Tôi không sợ trong suốt cuộc đối thoại vì tôi có Pháp ở trong tâm.

Trong lúc đó, một lính canh khác đến và bảo tôi viết cam kết. Lính canh này trước đây đã chăm sóc cho tôi. Tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ không viết nó. Sau đó hai lính canh này tán gẫu với nhau và lờ tôi đi. Do vậy tôi nói với họ rằng tôi sẽ rời đi.

Một người đáp: “Chắc chắn rồi, bà hãy đi đi”. Vượt qua khảo nghiệm này dường như rất khó khăn lúc ban đầu, nhưng với sự giúp đỡ của Sư phụ, khổ nạn đã nhanh chóng tan biến.

Quyết định đúng đắn vào đúng thời điểm

Trong những ngày cuối cùng của tôi trong trại lao động, tôi không theo tuân theo các quy định đặt ra cho lao động khổ sai.

Ví dụ như nếu họ đưa ra yêu cầu phải hoàn thành 10 công việc mỗi ngày, tôi chỉ làm 2. Tôi biết rằng họ sẽ trừng phạt bằng cách tra tấn tôi hoặc biệt giam tôi. Nhưng tôi không để tâm.

Bởi vì tôi chỉ làm một ít việc, tôi có nhiều thời gian để nhẩm Pháp và phát chính niệm. Việc này kéo dài trong khoảng 10 ngày.

Trên thực tế, sau đó tôi đã phát hiện ra rằng người cầm đầu của những người đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là người đã báo cáo tôi với Trưởng bộ phận trại lao động một thời gian trước đây, và đã theo dõi tôi suốt một thời gian dài trong trại lao động. Không ai nói gì với tôi, bởi vì họ muốn bắt [quả tang] tôi vào đúng thời điểm.

Một ngày tôi đang lao động khổ sai thì trưởng bộ phận bảo tôi đến gặp ông ta. Ông ấy hỏi tôi: “Ai bảo bà làm quá ít việc hàng ngày như vậy?”

Tôi đáp: “Đó là tất cả những gì tôi có thể làm mỗi ngày.”

hi ông ấy hỏi tại sao tôi có thể làm nhiều hơn trước đây, tôi nói với ông ấy rằng trước đây tôi khỏe hơn.

Ông ấy quay đi không nói điều gì. Sự việc này diễn ra khoảng 10 ngày trước khi tôi được thả theo qui định.

Một cuộc họp được triệu tập đột xuất vào buổi chiều để thông qua một kế hoạch mới cho việc đóng hộp tăm.

Kế hoạch như sau: những người lớn tuổi phải đóng được 10 thùng lớn, mỗi thùng có 10 hộp nhỏ. Những người trung niên phải làm 12 thùng mỗi ngày còn những người trẻ phải làm 14 thùng.

Tôi biết rằng tôi là mục tiêu chính của họ vì tôi là học viên lớn tuổi duy nhất ở đó và họ cũng muốn nhân cơ hội này để gây áp lực lớn hơn đối với các học viên khác.

Nếu tôi, một người trong tình trạng sức khỏe tồi, có thể hoàn thành công việc, thì những người trẻ hơn tất nhiên cũng phải hoàn thành được công việc của họ. Do vậy sau khi Trưởng nhóm rời đi, tôi nói với lính canh đang làm nhiệm vụ rằng tôi cảm thấy không khỏe. Cô ấy bảo tôi đợi tới khi lính canh khác đến.

Lính canh đó đến và đưa tôi tới trạm xá, nhưng không có bác sỹ trực. Cô ấy bảo tôi quay lại buồng giam để nghỉ ngơi. Bác sỹ sau đó đến khám cho tôi. Cô ấy đã kiểm tra nhịp tim và sau đó là huyết áp của tôi.

Bác sỹ bảo tôi rằng tôi phải uống một số thuốc, nếu không các mạch máu của tôi sẽ sưng lên. Sau đó cô ấy nói rằng tôi cần đợi tới ngày hôm sau để hai bác sỹ ghi cho tôi phiếu chẩn đoán xác nhận rằng tôi cần nghỉ ngơi. Cô ấy nói rằng họ sẽ cho tôi nghỉ ốm 1 tuần.

Một tuần trôi qua nhanh chóng và chỉ có 5 ngày nữa tới khi tôi được thả. Tôi thực sự không muốn làm thêm bất kỳ công việc nặng nhọc nào cho họ và quyết định không làm việc trong 5 ngày nữa.

Rồi một ngày nọ, tôi nghe thấy người trợ lý của Trưởng bộ phận đứng ngoài hành lang, hỏi liệu như vậy có phải là đang giả mạo không. Tâm tôi không động. Năm ngày sau, tôi được thả.

Kết luận

Chín năm đã trôi qua và đến tận bây giờ, khi tới nhớ lại sự tra tấn, tôi có thể vẫn cảm nhận được sự từ bi và trợ giúp của Sư phụ.

Trong khi viết bài chia sẻ, tôi đã khóc. Tôi muốn nói với Sư phụ: “Cảm tạ Sư tôn! Chính Ngài đã giúp con vượt qua tất cả những thử thách đó.” Những lời này xuất tự đáy lòng tôi.

Đoạn Pháp dưới đây triển hiện chính xác cảm nhận của tôi:

“Còn nội hàm bác đại tinh thâm của Ông là chỉ những người tu luyện tại các tầng thứ chân tu khác nhau mới có thể thể ngộ và triển hiện ra được, mới có thể thật sự thấy Pháp là gì.” (Trích Tinh tấn yếu chỉ – Rộng lớn)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/22/366867.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/22/170857.html

Đăng ngày 18-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share